Đề bài: Nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc
Nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc
Bạn đang xem: Nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc
I. Dàn ý nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc (Chuẩn)
Giới thiệu về vấn đề cần nghị luận: “Thời gian là vàng bạc”
2. Thân bài
· Giải thích ý nghĩa của nhận định· Giá trị, vai trò của thời gian với con người…(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết Dàn ý nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc tại đây
II. Bài văn mẫu Nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc (Chuẩn)
Cuộc sống không ngừng tiếp diễn, thời gian cũng cứ thế mà trôi nhanh không tưởng, cuộc đời thoáng chốc nhắm mắt chỉ là phù du. Nếu con người không biết trân trọng giá trị của thời gian và để thời gian của mình hoài phí thì sẽ hối hận. Rồi đến một lúc nào đó khi học được cách trân trọng thời gian thì lại chợt nhận ra thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu, mình đang trở nên già nua, ốm yếu và dần cạn kiệt sức lực. Đôi tay khỏe khoắn ngày nào rồi sẽ có lúc yếu mềm chẳng thể tự mình cầm nắm, đôi chân chạy nhảy rồi sẽ trở nên đau đớn vì tuổi già. Bao hoài bão thời trẻ chúng ta vẫn chưa thực hiện được, cả cuộc đời chúng ta vẫn chưa thực sự sống và trải nghiệm, cả cuộc đời chúng ta toàn hối tiếc và ân hận.Thật vậy, phải trân trọng khoảng thời gian mình được sống, mình may mắn được ban tặng. Vì thời gian qua đi sẽ không bao giờ quay trở lại, thời gian là vàng bạc.
Sống trong một xã hội vật chất và chắc hẳn con người sẽ không thể tồn tại nếu thiếu vật chất vì vậy việc so sánh thời gian là vàng là bạc là hoàn toàn phù hợp. Thời gian thực sự quý giá và có thể gọi là vô giá trị, chẳng có thứ vật chất nào có giá trị sánh ngang với thời gian. Có thời gian chúng ta có tất cả, từ một người tay trắng chúng ta có thể trở nên giàu có, có thời gian là chúng ta còn sống, có sức khỏe để phiêu lưu học tập và trải nghiệm cuộc sống. Vàng bạc khi mất chúng ta có thể mua lại được nhưng thời gian đã mất thì không thể nào lấy lại được, vì thời gian sẽ nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó, cuốn trôi đi bao mong ước và khao khát cùng với tuổi thọ của con người. Không trân trọng thời gian cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng cuộc đời của mình và cuộc đời sẽ vô vị nếu con người không biết sử dụng thời gian của mình.
Chúng ta vẫn thường cho rằng mình còn trẻ, việc hôm nay hãy cứ để ngày mai, ngày dài tháng rộng và chúng ta có dư thừa sức lực để làm những việc như thế, tại sao chúng ta lại phải kìm hãm thú vui của mình, phải bỏ dở cuộc vui giữa chừng khi mình đang rất vui và hạnh phúc. Chúng ta vẫn cứ giữ cái ý nghĩ mình trẻ mình khỏe nên bất chấp mặc kệ can ngăn hay khuyên nhủ của mọi người để rồi tự hủy hoại sức khỏe của mình. Tất cả chỉ vì chúng ta nghĩ mình còn trẻ, mình còn khỏe, ham chơi chút, nghịch ngợm có hại chút cho sức khỏe cũng chẳng sao vì tuổi trẻ ai chẳng ham chơi, không ham chơi sao gọi là tuổi trẻ.
Cũng vì những suy nghĩ như vậy mà nhiều bạn trẻ đắm mình vào trong các trò chơi điện tử, các bạn nam thì đắm đuối chơi game còn các bạn nữ thì thả mình vào trong thế giới cổ tích của ngôn tình, của những chàng hoàng tử hay những idol đẹp như hoa mà chúng ta mãi chẳng thể với tới. Sở thích đương nhiên ai cũng có nhưng cần phải thực tế để sống vì bạn chẳng thể đủ sức chạy theo những idol hay chẳng có ai trả tiền để bạn thức thâu đêm đọc truyện rồi sáng ra lại ngủ dậy muộn, bạn bỏ bê việc học, bỏ bê công việc được cho là con đường ngắn nhất để đạt được thành công. Mọi người thường than vãn về cuộc đời của mình, nhiều bạn trẻ cho rằng tuổi trẻ là phải làm việc gì đó thật rực rỡ, thật to lớn, tuổi trẻ là để tỏa sáng, để thể hiện bản thân thế nhưng thay vì từng bước thực hiện hóa cái ý tưởng ấy thì họ lại chọn những cách thức vô cùng đáng bất bình để thể hiện bản lĩnh của mình. Chắc hẳn nhiều bạn trẻ cho rằng đánh nhau là bản lĩnh, là được mọi người nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và thốt lên rằng họ thật bản lĩnh, thế nhưng đó chỉ là những hành động nông nổi thiếu suy nghĩ của bọn xấc xược và láo toét đang tự hủy hoại bản thân và khiến gia đình cũng như xã hội phải bận tâm.
Thời gian qua bạn hãy tự nhủ mình đã và đang làm được gì, đôi khi bạn lại khát khao thể hiện bản thân của bạn quá lớn nhưng bạn lại không có một hành động tích cực cụ thể nào để thực hiện háo nó cả. Bạn dành hầu hết thời gian lên mạng xã hội để than vãn, bạn kết bạn và trải lòng mình với những con người lạ hoắc ngoài kia trong khi bố mẹ đang khó nhọc ngoài đồng, bạn lớn tiếng, hỗn láo với người nuôi dạy của mình nhưng lại ngoan dăm dắp và tôn thờ cái đứa mà bạn gọi là idol. Bạn bị cuồng idol, cuồng mạng xã hội, bạn sống trong quay cuồng điên đảo mà chẳng hề quan tâm đến thế giới thực ngoài kia đang diễn ra chuyện gì, bạn dối bố mẹ xin tiền đóng học trong khi số tiền đó là để đi xem và cổ vũ mấy anh thần tượng, bố mẹ đau ốm có bao giờ bạn hỏi han mà với những người bạn hết sức tôn thờ kia có bị xước một tí móng chân móng tay bạn cũng thấy thương xót. Nếu bạn đã và đang sống như thế thì bạn sống lỗi quá rồi, bạn không tôn trọng thời gian của mình, không tôn trọng khoảng thời gian của bố mẹ, không biết trân trọng rồi đến lúc mất đi lại giày vò ân hận rằng nếu như, giá như mình làm như thế mình mình đã… Đến lúc một người thốt ra câu đấy thì thực sự là đã quá muộn, kết cục chẳng thể cứu vãn.
Vì con người có xu hướng hoài niệm về những thứ đã qua và không biết trân trọng thực tại nên họ thường cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo và nhiều khổ đau. Tại sao một người khỏe mạnh bình thường, họ được sống trong bao bọc yêu thương nhưng lại luôn cảm thấy mình bất hạnh, câu trả lời là họ đã có quá nhiều thứ, khi đầy đủ về mọi thứ thì con người sẽ không biết đến giá trị của chúng. Ngược lại những đứa trẻ nghèo đói, những mảnh đời bất hạnh lại luôn tràn trề sự tích cực và họ luôn cảm ơn cuộc sống mỗi ngày, mỗi ngày với họ là một trải nghiệm mới, là một may mắn quý giá mà họ có được. Điều này có thể thấy rõ nhất qua thành tích học tập của các em học sinh, chúng ta thường thấy học sinh vùng sâu vùng xa rất hiếu học và cũng đạt được những thành tích cao. Bên cạnh đó chúng ta cũng thấy sự sa ngã của một số học sinh lớn lên trong gia đình có điều kiện, người ta thường nghe thấy tệ nạn xã hội hay những câu chuyện đáng trách xuất phát từ học sinh có điều kiện chứ không phải là từ những đứa trẻ ngày ngày thiếu ăn và nhất quyết theo học để đổi đời.
Thời gian rất đáng quý và đáng trân trọng nhưng phải nhớ rằng thời gian không cách nào giữ lại được. Khác với vàng bạc chúng ta không thể cất giữ thời gian cho riêng mình bằng cách cất vào ngăn kéo tủ và khóa chặt lại, chúng ta cũng không thể cướp thời gian của người khác để lấy thêm thời gian cho mình như những kẻ cướp kẻ trộm làm với tài sản của người khác. Mỗi người được ban tặng những khoảng thời gian khác nhau, người may mắn được hưởng tuổi già nhưng cũng có kẻ bất hạnh phải nhanh chóng kết thúc cuộc chơi trở về với cát bụi vậy nên phải biết tận dụng và quý trọng quãng thời gian của mình. Sử dụng tiết kiệm và có kế hoạch thì dù khoảng thời gian ấy có ít ỏi đi chăng nữa chúng ta cũng sẽ mãn nguyện vì mình đã hoàn thành tâm nguyện, mình đã dừng lại ở đích của cuộc chơi và đã viết xong câu chuyện của mình. Đừng để câu chuyện của mình còn dang dở trong khi thời gian đã hết, chúng ta ân hận, đau đớn và hối tiếc thì thời gian cũng không thể quay lại, không thể sống mà cứ dằn vặt trong quá khứ, vì ta phải sống cho hôm nay và ngày mai, cuộc sống luôn tiếp diễn và ta phải đi tiếp, kẻ ngu dốt dậm chân tại chỗ sẽ là kẻ thua cuộc.
Thời gian là vàng là bạc và thậm chí chẳng có một thứ của cải vật chất nào có thể sánh ngang với nó, vậy nên chúng ta cần phải biết quý trọng và sử dụng hợp lý khoảng thời gian của mình. Hãy sốc lại tinh thần để trở nên tỉnh táo hơn, đừng lo sợ kết quả sẽ ra sao và hãy dám dấn thân, dám nghĩ dám làm sẽ mang đến cho bạn nhiều trải nghiệm và thành công trong cuộc sống. Sống là phải dám thách thức bản thân và dám liều vì suy cho cùng sống là quá trình trải nghiệm cảm xúc của con người, và cuộc sống sẽ chẳng trọn vẹn nếu con người chỉ biết đến niềm vui và hạnh phúc. Nỗi buồn dạy con người ta biết trân trọng hơn, biết hối cải và đưa ra lời xin lỗi thật lòng. Buồn đau dạy con người ta phải kiên cường hơn, dạy ta biết yêu hơn những người đã giúp ta vực dậy, vì thế hãy trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi mà mình được ban tặng, hãy sống và trải nghiệm.
———————-HẾT———————-
Thời gian là vô hạn nhưng thời gian của đời người lại hữu hạn, thời gian một khi trôi qua sẽ không thể quay trở lại, vì vậy mỗi người cần tận dụng từng giây, từng phút để thời gian trôi qua không phải hối tiếc. Bàn về vai trò của thời gian, bên cạnh bài văn mẫu Nghị luận xã hội: Thời gian là vàng bạc trên đây, các em có thể tham khảo thêm: Suy nghĩ về ý kiến: Một trong những tổn thất không có gì bù đắp được là tổn thất về thời gian, Viết một bài văn về chủ đề: Hãy biết quý thời gian, Suy nghĩ về giá trị của thời gian, Suy nghĩ về hiện tượng lãng phí thời gian của giới trẻ hiện nay.
Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm
Chuyên mục: Giáo Dục