15 bài văn mẫu kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lớp 9 hay nhất do các THPT Ngô Thì Nhậm biên soạn và tổng hợp sẽ giúp các em hoàn thành tốt bài tập làm văn sắp tới.
Ai cũng từng mắc phải lỗi lầm. Nhưng nhờ có lỗi lầm, mà em rút ra từ chính những lỗi lầm đó. Xuất phát điểm không ai là hoàn hảo, sự trưởng thành, chín chắn luôn được nhìn nhận qua một quá trình cố gắng, rèn luyện. Dù bất kì ai, là trẻ con hay người lớn đều ít nhất một lần trong đời mắc phải lỗi lầm nào đó, nó có thể lớn cũng có thể nhỏ nhưng điều đó không quan trọng bằng việc bạn từng ngày cố gắng tốt hơn, không để mắc phải lỗi lầm ngày nào đã từng phạm phải.
Đề bài: Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn
Dàn ý Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lớp 9 chi tiết
Dàn ý số 1
1. Mở bài
Giới thiệu về thời gian, hoàn cảnh xảy ra sự việc. Cảm nhận chung của người viết về sự việc đã xảy ra.
2. Thân bài
- Hoàn cảnh gây ra lỗi lầm.
- Diễn biến của sự việc.
- Kết quả của lỗi lầm đó.
- Suy nghĩ của bản thân về lỗi lầm.
3. Kết bài
Bài học rút ra sau lỗi lầm khiến mẹ buồn mà bản thân mắc phải.
Dàn ý số 2
1. Mở bài
Dẫn dắt, giới thiệu về một lần mắc lỗi: Lỗi lầm sẽ giúp con người học được những bài học có giá trị. Và mỗi người chắc hẳn đều đã từng mắc lỗi trong cuộc đời. Nhưng chính nhờ vậy, chúng ta sẽ trưởng thành hơn…
2. Thân bài
a. Khái quát chung
Hoàn cảnh xảy ra sự việc: Khi nào? Ở đâu?
b. Kể về lỗi lầm của bản thân
– Em đã gây ra lỗi lầm gì?
Ví dụ: Tự ý trốn học đi chơi game, Mải xem phim nên không học bài; Đánh nhau với các bạn trong lớp…
– Hậu quả của lỗi lầm đó?
Ví dụ: Cô giáo phát hiện ra và yêu cầu viết bản kiểm điểm; Bài kiểm tra bị điểm kém; Ảnh hưởng đến sức khỏe…
– Em cảm thấy như thế nào về lỗi lầm của mình: Hối hận, buồn bã, xấu hổ…
– Bài học rút ra được cho bản thân.
3. Kết bài
Khẳng định lại bài học sau lỗi lầm: Có ai đó đã từng nói rằng: “Nếu bạn không học hỏi được gì từ những sai lầm của mình, thật uổng phí khi bạn phạm phải sai lầm đó”. Và tôi đã học được một bài học quý giá từ sai lầm của mình.
Dàn ý số 3
1. Mở bài
Giới thiệu về một lần mắc lỗi khiến mẹ buồn, lỗi lầm khiến bản thân ân hận mãi.
2. Thân bài
Không gian: Tại nhà
Thời gian: Buổi sáng thứ hai
Hoàn cảnh xảy ra: ngủ muộn=> trễ học, không tới trường.
Diễn biến câu chuyện:
- Tối hôm trước, do mải chơi game cùng bạn nên đi ngủ muộn.
- Sáng hôm sau không dậy đúng giờ để đi học → Trễ học.
- Nói dối mẹ là do cô giáo bị ốm nên được nghỉ học sớm.
- Mẹ biết mọi chuyện đã rất buồn.
Suy nghĩ, thái độ của bản thân sau khi mắc lỗi.
- Hối hận khi đã nói dối bố mẹ.
- Xin lỗi bố mẹ về lỗi lầm của bản thân và hứa không tái phạm.
- Bố mẹ tha thứ và dặn dò
3. Kết bài
Suy nghĩ, bài học rút ra cho bản thân sau câu chuyện.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 1
Cuộc đời mỗi chúng ta, ai cũng đều có cho mình những kỉ niệm. Có kỉ niệm mang đến niềm vui, hạnh phúc cũng có kỉ niệm khiến chúng ta ân hận, tiếc nuối. Song tất cả, đều để lại trong tâm hồn mình những bài học vô cùng quý giá để hoàn thiện và trưởng thành hơn. Hôm nay, mình sẽ kể cho các bạn nghe một lần làm bố mẹ buồn khiến mình nhớ mãi.
Mình còn nhớ như in buổi sáng thứ hai hôm đó. Một buổi sáng đầy tồi tệ khi mọi chuyện xảy ra không như mong muốn. Tối hôm trước, do mải chơi game cùng thằng bạn thân nên tối muộn mới lên giường đi ngủ. Dù mẹ đã liên tục vào phòng nhắc nhở nhưng do cám dỗ của ván game sắp đến đích nên mình đã cố tình làm sai những lời mẹ dặn. Đến sáng hôm sau, là ngày đầu của tuần học, nhưng mình không thể nào dậy nổi, hai mắt cứ nhắm khít lại vào nhau, mơ màng. Tiếng đồng hồ báo thức kêu liên tục: “reng…..reng….reng” lúc ấy càng khiến mình bực mình. Cố mở chăn ra tắt báo thức rồi quay lại trườn lên giường ngủ tiếp, cứ đinh ninh rằng vẫn còn sớm chán. Thoáng chốc tỉnh dậy, mình mơ màng nhìn lên chiếc đồng hồ quen thuộc:
– A! 9 giờ 30 rồi. Trời ơi! Trễ buổi học mất rồi!
Lúc ấy, mình sợ hãi vô cùng. Hôm nay, tiết Anh văn có một bài kiểm tra thường xuyên, tiết Toán thầy ôn tập nội dung thi giữa kì. Vội vàng vào nhà vệ sinh, thay đồ, mình vừa mang cặp bước ra khỏi cổng thì xe mẹ vừa về tới. “Ủa, sao hôm nay mẹ về giờ này ta? Còn sớm mà!”, mình thầm nghĩ. Lo sợ, không biết sẽ trả lời mẹ như thế nào, Vì hôm nào mẹ cũng dặn dò mình thật kĩ đi ngủ sớm để sáng mai đến trường cho đúng giờ. Vậy mà vì hôm qua lỡ không nghe lời mẹ, sáng nay mình phải chịu hậu quả nặng nề. “Làm sao bây giờ? Không lẽ bây giờ lại nói với mẹ là con ngủ quên nên giờ mới đến trường. Không được! Như vậy mẹ sẽ la mình mất! Lam sao đây ! Làm sao đây?”. Đang suy nghĩ, bất giác mình nảy ra ý định sẽ nói dối mẹ. Nghĩ như vậy, mình quay người lại, bước về phía cổng nhà. Mẹ tôi từ xa tiến lại gần mình, bước chân mẹ càng ngày càng rõ rệt, mình sợ hãi nhưng cố trấn an bản thân.
– Huy, Sao hôm nay đi học về sớm vậy con?
Mình chào mẹ, lí nhí trả lời:
– Dạ, hôm nay do cô giáo bị ốm nên lớp con được nghỉ hai tiết Ngữ văn ạ.
Mẹ mình mỉm cười, xoa đầu mình bảo: – Vậy à, hôm nay mẹ hơi mệt nên xin về sớm chút. Vậy con lên nhà thay quần áo rồi xuống phụ mẹ làm bữa trưa nhé!
Mình “dạ” khẽ rồi đi nhanh lên phòng mình và nghĩ thầm: “Ổn rồi, không sao, mẹ sẽ không biết chuyện mình nghỉ học hôm nay đâu. Bài tập mình sẽ nhờ Tuấn chụp lại để nghiên cứu thôi. Mọi việc thế là xong”.
Thay đồ xong, mình xuống phụ mẹ nhặt rau, rửa bầu. Do hôm nay mẹ hơi mệt nên chỉ làm mấy món đơn giản cho cả nhà ăn tạm. Bữa trưa thoáng chốc đã xong, mâm cơm được bày ra sẵn sàng cũng là lúc ba vừa về đến. Mọi người ngồi ăn cơm, trò chuyện với nhau như những ngày bình thường khác, tuy nhiên, chắc do hôm nay mệt nên mẹ không được vui vẻ cho lắm. Chuyện hồi sáng mình nghĩ đã xong, sẽ không một ai để ý nữa nhưng có lẽ là bản thân đã lầm. Sau bữa ăn, mẹ mình mặt trầm xuống, nhìn mình bảo:
– Hôm nay con không đến lớp đúng không Huy? Sao con lại nói dối mẹ?
– Dạ, có mà mẹ, hôm nay con đến trường nhưng do cô ốm nên con được nghỉ 2 tiết cuối đó ạ. Hồi sáng con có nói với mẹ rồi đấy ạ? Mình cố nói thật nhanh, thật rõ cái lý do mà trước đó mình đã dùng nó để che giấu lỗi lầm của mình.
– Con nói thật cho mẹ xem. Mẹ không muốn tình yêu thương của mình lại đặt vào một đứa trẻ chỉ biết nói dối. Ánh mắt đầy nghiêm khắc pha nét thất vọng của mẹ nhìn về phía mình. Mình lo lắng, sợ hãi.
– Dạ…dạ…con..xin..lỗi mẹ ạ. Do sáng nay con dậy trễ nên không kịp giờ học ạ. Vì sợ mẹ mắng nên con đã nói dối mọi người. Mẹ…..bố…con xin lỗi mọi người nhiều ạ.
Ba mình nghiêm nghị:
– Con ạ, con đã làm sai hai việc. Thứ nhất, nếu đêm qua con nghe lời mẹ đi ngủ sớm thì sáng nay con đã không bị muộn buổi học. Thứ hai là con đã nói dối bố và mẹ về việc nghỉ học sáng nay. Những việc con làm sai con có thể tự nhìn nhận. Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo cả, biết sai mà sửa chữa thì mới là đều đáng trân trọng con nhé!
– Dạ thưa ba, con hiểu rồi ạ!
– Sáng nay, vì nghe con bảo, mẹ điện cho cô giáo hỏi thăm sức khoẻ thì mới biết rõ là hôm nay con không đến lớp. Hiểu ra mọi chuyện, mẹ thấy buồn và thất vọng vì con trai mình. Con cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, mẹ cũng không trách con nữa, nhưng con trai mẹ từ nay phải cố gắng để hoàn thiện mình. Không được phạm phải lỗi lầm như thế nữa nha con.
– Dạ vâng mẹ, con xin lỗi ba mẹ nhiều ạ. Con hứa từ nay sẽ nghe lời ba mẹ và chú ý đến việc học hơn để không làm mọi người phiền lòng nữa ạ.
Sau lời xin lỗi ấy, mình thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Dù vẫn còn đó một vết theo sai lầm, nhưng hơn hết mình đã nhận ra lỗi của chính mình, nhận lỗi và sửa chữa. Từ đấy cho đến nay, mình luôn đi ngủ đúng giờ, thức dậy sớm để sẵn sàng đến trường. Gác lại những trận game vô bổ, mình đọc sách và cùng mẹ làm việc nhà, những điều đó khiến mình ngày một tốt hơn, hoàn thiện học. Kết quả học tập cũng tốt hơn trước, ba mẹ mình đều rất vui vì điều đó.
Đó là một trải nghiệm đầy quý giá của mình. Qua lỗi lầm ấy, mình biết cần phải dũng cảm thừa nhận những sai sót của mình, sửa chữa và cố gắng. Mình rút ra được bài học đầu đời cho bản thân: Trong cuộc sống thì “một lời xin lỗi vụng về vẫn tốt hơn im lặng.”
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 2
“Không ai trong đời là không có đôi lần mắc lỗi, nhưng điều quan trọng hơn cả là có thể nhìn nhận một cách đúng đắn và khách quan vấn đề của mình. Biết nhận lỗi và biết sửa sai. Đó mới là điều quan trọng nhất“.
Đó chính là những lời khuyên nhủ của mẹ dành cho tôi trong một lần tôi gây ra lỗi lầm với mẹ. Lỗi lầm đó khiến mẹ tôi rất buồn lòng còn tôi thì cảm thấy thất vọng về bản thân mình ghê gớm.
Vào một buổi chiều chủ nhật với tiết trời đẹp dịu dàng và hiền hậu. Chúng tôi, những đứa trẻ tong cùng một khu phố như thường lệ, tập trung trước cửa nhà của tôi để chơi. Vì trước cửa nhà tôi là khoảng sân rất rộng. Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui chơi rất vui. Chúng tôi chơi bịt mắt bắt dê, rồi một lúc sau, có vẻ chán nản, các bạn nam và các bạn nữ bắt đầu tách nhau ra, các bạn nữ thì chơi chuyền, rồi chơi dây. Các bạn nam thì chơi bi, chơi gấc. Một lúc lâu sau, mẹ tôi có việc phải đi ra ngoài, mẹ gọi tôi về để coi nhà. Đang chơi vui, điều đó khiến tôi cảm thấy bực dọc, mẹ hiểu ngay tâm tính của tôi. Mẹ nói: “Con có thể mời các bạn lên nhà chơi đồ hàng, chơi búp bê cùng con rồi tiện thể giúp mẹ trông nhà nhé. Nhưng con đừng quên chơi xong phải cất dọn rồi còn phải nhớ cả chuyện giờ giấc làm bài tập nữa nhé”. Vậy là tôi vui vẻ đồng ý ngay. Trong phòng của mình chúng tôi bày biện hết những gì chúng tôi có, nào là chơi cắt may quần áo cho búp bê, chơi trò đóng giả cống chúa, bới tung tủ quần áo để chơi trò người mẫu thời trang. Chúng tôi chơi rất vui và nó khiến tôi không còn để ý gì nữa, kẻ cả chuyện học bài. Nhưng các bạn thì không quên, đến tầm chiều, các bạn đi về hết, còn lại một mình tôi, chán nản nhưng cũng không có hứng học tập. Tôi đi ra ngoài phòng khách và mở ti vi xem các chương trình hài. Cũng buồn cười và vui không kém….Cho đến khi mẹ về.
Vừa vào đến nhà, mẹ đã rất kinh ngạc. Không phải là vì nụ cười chưa tắt trên môi tôi, mà là căn nhà như một bãi chiến trường. Mẹ không nói gì, mẹ vào ngay phòng tôi và mọi chuyện còn kinh khủng hơn, quần áo rồi đồ chơi vất lung tung hết cả. Quần áo cũ mới, mùa đông mùa hè tứ tung cả. Mẹ thực sự nổi giận, mẹ đến hỏi chuyện tôi
-Tại sao lại thế này hả con. Trước khi đi mẹ đã dặn dò con thế nào. Con cũng chưa học bài đúng không?
Đoán ngay sự tức giận của mẹ, nhưng lo lắng sự trách phạt của mẹ hơn. Tôi đã biện hộ cho bản thân mình:
-Là các bạn bày biện chứ không phải con, các bạn vừa mới về nên con chưa kịp dọn dẹp. Các bạn cũng không chịu về sớm nên con không thể tập trung làm bài
-Không con đang nói dối mẹ. Điều mẹ cần ở con bây giờ không phải những lời dối trá ấy, con làm mẹ quá thất vọng. Giọng mẹ nghiêm túc
-Tôi cảm thây hơi sợ. nhưng cũng hiểu tính mẹ. tôi biết tôi đã rất sai lầm. Tôi vội vàng đến gần mẹ, Nói lời xin lỗi mẹ, thành thực kể lại đầu đuôi câu chuyện. Mẹ rất hài lòng, mẹ xoa đầu tôi và bảo:
-Điều mẹ cần là như vậy con ạ, Nói dối không giải quyết được việc gì ngoài khiến cho con người ta trở nên xấu tính đi con ạ. Sự ích kỉ cũng bắt đầu từ đây. Nó cũng khiến con trong mắt người khác không có sự đánh giá cao con ạ. Con đã có một quyết định đúng đắn khi nói ra những lời thành thực. Ai cũng không thể tránh được chuyện mắc sai lầm, nhưng biết nhận lỗi vfa biết sửa sai, đó mới là điều quan trọng nhất.
Tôi cảm thấy khá hơn, hứa với mẹ sẽ không bao giờ tái phạm, tôi xung phong cố gắng dọn dẹp trong thời gian nhanh nhất và thu xếp học bài. Mẹ đã rất vui,: “Con của mẹ, mẹ tin là con có thể làm được, con yêu mẹ vẫn rất tự hào về con” .
Từ chuyện đó trở đi, tôi đã rất thấm thía bài học về sự dối trá và chân thành, tôi không bao giờ dám tái phạm nữa. Tôi cũng cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã giúp tôi ngộ nhận ra được sai lầm của mình
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 3
Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy. Và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.
Kỉ niệm lần đó xảy ra khi em đang học lớp năm. Em được nhận xét là một cô bé thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Ngày hôm đó, sau khi ngủ dậy, em cảm thấy chán nản, không muốn đi học. Vì vậy, em đã giả vờ như mình bị đau bụng. Khi thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Mẹ đã rất lo lắng. Ngay lập tức, mẹ đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ. Mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay.
Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Em mở tủ lạnh, lấy bánh kẹo ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Em cảm thấy hối hận vô cùng. Em liền lên phòng để xin lỗi mẹ:
– Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.
Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:
– Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.
– Vâng ạ – Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.
Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 4
Sai lầm trong cuộc sống là thứ không ai tránh khỏi được, mắc phải nó là điều bình thuường quan trọng là người đó biết nhận ra nó và thay đổi mình. Lỗi lầm tôi mắc phải với mẹ năm lớp 7 là lần tôi khắc cốt nhớ mãi đến tận bây giờ, tôi luôn dằn vặt và thất vọng về bản thân mình khi đã quá ích kỉ, bồng bột.
Tôi còn nhớ năm tôi đang học lớp 5, vào buổi chiều chủ nhật câu chuyện đã xảy ra, đó cũng là ngày sinh nhật người bạn trong nhóm của tôi. Theo như lịch thì chủ nhật là ngày tôi học tiếng anh, hôm đó là buổi học thầy đã bù cho tôi vì tuần trước đó nha tôi có việc nên không học được. Vì thầy đã xếp lịch không dám phiền thầy nên mẹ đã không cho tôi nghỉ học, tôi đã rất bực bội, nhăn nhó với mẹ. Thế rồi tôi đã bàn bạc với đám bạn là sẽ đi học như lịch của tôi, nhưng đến khi được mẹ đèo đến nhà thầy tôi canh lúc mẹ về thì cùng lúc đó tôi nhắn đứa bạn đến chở tôi qua chỗ hẹn tổ chức sinh nhật. Cứ thế, tôi đã lén bỏ vào cặp chiếc váy trắng cùng đôi giày và vẫn mặc đồ bình thường đi học. Mẹ đã đưa tôi đến lớp học rồi quay về thì tôi lập tức cùng đứa bạn đã đợi sẵn ở phía xa đến địa điểm hẹn. Buổi tiệc với đông đủ mọi người, chúng tôi ăn uống tại quán nướng BBQ rồi sau đó cùng đi hát Karaoke. Tôi mãi mê hòa mình vào cuộc chơi mà không để ý đến cuộc gọi của mẹ, quên rằng phải trở về trước khi giờ học kết thúc đợimẹ đón ở nhà thầy. Thế mà tôi mãi đắm chìm cùng cuộc vui, hết mình cùng đám bạn reo hò, nhảy múa tưng bừng, đến khi nhìn lại thì đã 9 giờ 30 phút. Lúc đó điện thoải tôi có tới tận 10 cuộc gọi nhỡ từ mẹ, 7 cuộc gọi của ba, giờ đây nỗi lo sợ trong tôi trỗi dậy đan xen sự bất an nên tôi đã nhanh chóng nhờ bạn chở về nhà.
Nhà tôi lúc ấy cửa mở toang, mũ bảo hiểm của mẹ nằm lăn lóc giữa sân, tôi giật mình, đờ đẫng một hồi liền vội chạy vào nhà thì thấy ba ngồi cạnh bóp tay, bóp chân cho mẹ, còn mẹ thì nằm nghỉ trên giường. Tôi còn nhớ giây phút đó người tôi run lẩy bẩy, không thể thốt ra lời nào, khi đó tôi thấy mình đầy tôi lỗi, chỉ biết ngồi dưới chân mẹ khóc rất nhiều và không ngừng xin lỗi ba mẹ. Vì không thấy tôi đến học nên thầy đã gọi điện cho mẹ nên đã vội vã đi tìm tôi ở mọi nơi mẹ biết mà không thấy, gọi điện thì tôi không nghe, mẹ tôi thì bị bệnh tim nên đã ngất xỉu trước cửa nhà.
Ngày đó tôi không bao giờ quên được, nhìn hình ảnh mẹ ngất nằm trên giường tôi cảm thấy hổ thẹn, trách bản thân mình rất nhiều, tôi đã quá ích kỉ vì những cuộc vui riêng của mình mà quên mất đi những cảm nhận của người xung quanh. Nhưng mẹ không hề giận mà giải thích cho tôi hiểu, phân tích đúng sai khiến tôi càng giận bản thân hơn. Qua lần đó tôi càng cảm nhận sâu sắc tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ, càng thấy mình có lỗi tôi lại thầm nhắc mình phải luôn trân quý những gì mình có, không bao giờ làm ba mẹ buồn lòng nữa. Lần phạm lỗi đó sẽ mãi là một bài học đắt giá cho tôi, với tôi lần đó sẽ là lần cuối tôi làm ba mẹ lo lắng, buồn, tôi sẽ răn bản thân sẽ sống thật tốt, thật ngoan xứng đáng với những gì ba mẹ dành cho mình.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 5
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta thường mắc phải những lỗi lầm. Nhưng nhờ có vậy, bạn sẽ học được nhiều điều giá trị.
Vào năm học lớp sáu, tôi đã từng gây ra lỗi lầm với người bạn thân thiết nhất của mình. Tôi và Ngân Khánh là bạn với nhau từ nhỏ. Chúng tôi rất hiểu quý mến nhau. Nhưng một sự việc đã xảy ra gây ảnh hưởng đến tình bạn này.
Chủ nhật tuần này, chúng tôi đã hẹn nhau cuối tuần sẽ cùng đi mua quà sinh nhật cho bố của Khánh. Tôi hẹn Khánh vào lúc bốn tám giờ sáng ở trước cổng trường. Tối thứ bảy, bố của tôi đã đề nghị cả nhà cùng đi xem phim vào sáng chủ nhật. Đó là bộ phim mà tôi đã rất mong đợi được đi xem. Tôi háo hức chuẩn bị và quên cả cuộc hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi xem phim mà vẫn không nhớ gì đến lời hẹn với Khánh. Gần đến giờ hẹn, tôi thấy điện thoại báo có tin nhắn. Khánh đã nhắn tin nhắc tôi đến đúng giờ. Lúc này, tôi mới nhớ ra cuộc hẹn với bạn. Tôi cảm thấy áy náy, lo lắng Khánh sẽ giận nhưng vẫn quyết định gọi điện xin lỗi bạn.
Khánh vui vẻ hỏi tôi:
– Thu à, cậu gọi tớ có có chuyện gì vậy?
Tôi ngập ngừng:
– Khánh ơi… tớ xin lỗi. Tớ đã quên mất lời hẹn với cậu. Bây giờ, tớ không thể đi mua quà cùng cậu được. Tớ đang đi chơi cùng bố mẹ.
Im lặng một lúc, Khánh mới nói:
– Không sao, Thu ạ. Vậy tớ sẽ đi mua một mình.
Tôi liền nói:
– Cậu đừng giận tớ nhé. Hay để ngày mai đi học về, tớ sẽ cùng cậu đi mua?
Khánh đáp:
– Vậy cũng được! Mai nhé!
Tôi cúp máy rồi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Khánh nói rằng không sao. Nhưng tôi biết bạn ấy cảm thấy rất buồn. Tôi tắt điện thoại mà lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi tự trách bản thân mình lại quên mất lời hẹn với Khánh.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi đã đến xin lỗi Khánh. Nhìn thấy nụ cười của bạn, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cuối buổi hôm đó, chúng tôi cùng nhau đi mua quà cho bố của Khánh. Tôi và bạn đã chọn được một chiếc đồng hồ rất đẹp.
Kỉ niệm này đã giúp tôi đã có được một bài học quan trọng về tầm quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt là đối với những người bạn thân thiết của mình.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 6
Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ chẳng phải là điều gì quá ghê gớm, thế nhưng đối với với một học sinh được xếp nhất lớp, thì đó là một sự xấu hổ vô cùng với bạn bè, với thầy cô và cả sự sợ hãi nếu như bố mẹ biết. Thế nên một đứa như tôi đã làm một việc rất hài hước và ngờ nghệch.
Lúc đó là thời lớp 5, khi mọi đứa trẻ đã bắt đầu lớn đã có suy nghĩ riêng và cũng nhận thức được tầm quan trọng của sĩ diện, lớp chúng tôi có sự phân bì rất lớn giữa những cá nhân có lực học tốt nhất lớp. Và bản thân tôi luôn là đứa đứng đầu, lại là lớp trưởng thế nên mẹ tôi tự hào về tôi lắm, cô chủ nhiệm cũng rất thích nói về tôi khi họp phụ huynh. Rồi có một ngày trong buổi kiểm tra thường xuyên, chẳng biết đầu óc tôi lú lẫn thế nào lại làm sai hai trên tổng số ba bài, kết quả là tôi được ba điểm, khi phát bài tôi sốc vô cùng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi vội cất bài kiểm tra của mình đi. Cả buổi học hôm ấy tôi không thể vui vẻ nổi, tôi lại nghĩ đến mẹ và tôi tìm cách giấu bài kiểm tra, bởi sợ mẹ sẽ thất vọng và sẽ buồn vì tôi lắm.
Tôi đã giấu nó ở ngăn trong cùng của cặp sách, rồi khóa lại chỉ đơn giản vì tôi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ lục cặp sách của tôi đâu. Ai ngờ tôi đã lầm, mẹ đã tìm ra bài kiểm tra của tôi, nhưng mẹ không mắng tôi mà mẹ chỉ lắc đầu cười nói với tôi: “Mẹ chưa thấy đứa nào dốt như mày, ai đời lại đi giấu bài kiểm tra trong cặp sách, tưởng mẹ không xem chắc, ít nhất ngày xưa mẹ còn biết thủ tiêu nó đi cơ. Sao mẹ sinh ra mày mà mày lại chẳng thông minh được như mẹ gì cả”. Tôi đứng hình với câu nói hóm hỉnh của mẹ, bỗng tôi thấy mình ngốc thật, đúng là trẻ con thì khó mà nghĩ xa xôi được. Sau đó mẹ nhẹ nhàng nói với tôi: “Mẹ nói nhé, con người cũng có lúc sai lầm, có lúc thất bại, nhìn xem bố mẹ trồng cà phê đâu phải chưa từng có cây bị chết, nhưng chính từ những cây chết đó bố mẹ mới rút được kinh nghiệm để trồng thành công cả vườn cà xanh tốt như bây giờ. Học tập cũng vậy, điểm kém là để con phấn đấu và không lơ là trong học tập, đó là tiếng chuông cảnh tỉnh dành cho con, chứ không việc gì phải xấu hổ, người có bản lĩnh chính là người đứng lên từ thất bại để thành công con ạ”.
Những lời mẹ nói từ lâu ấy, tôi vẫn nhớ mãi đến hôm nay, tôi không biết nó là bài học thứ bao nhiêu mẹ dạy, mẹ ít chữ nhưng những gì mẹ dạy đều quý giá vô cùng. Nghĩ vậy tôi lại càng yêu mẹ hơn. Tuổi thơ của tôi lại có thêm một ký ức về lần phạm lỗi ngô nghê nhưng đắt giá.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 7
Từ nhỏ, em đã được sống trong vòng tay yêu thương của mẹ. Ấy vậy mà, đã có những lần em vô tâm làm cho mẹ phải phải buồn lòng. Tuy đã được mẹ tha thứ, nhưng em vẫn áy náy mãi không sao quên được.
Em nhớ nhất, là chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật năm tám tuổi của em. Hôm ấy, mẹ đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho em mời các bạn đến nhà thăm dự. Hôm ấy, mẹ đi làm về rất mệt, nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị bánh kẹo, hoa quả ngon lành cho em. Tuy nhiên, do mệt quá, nên mẹ đã quên mất mua món bánh su kem em yêu thích nhất như đã hứa. Vậy là, một phút xốc nổi, em đã nổi giận và không hề để ý đến mẹ. Mặc kệ mẹ mệt mỏi ngồi ăn cơm một mình trong bếp, em vẫn ngồi trong phòng và bóc các món quà các bạn tặng. Những món quà đầu tiên khiến em vô cùng thích thú và vui vẻ. Nhưng dần dần, em chẳng còn thấy vui nữa. Thay vào đó, là sự áy náy và hối hận. Em tự trách mình thật vô tâm. Chỉ vì một món bánh mà nói những lời nặng nề với mẹ, trong khi mẹ dù vất vả, mệt nhọc vẫn cố chuẩn bị cho em một bữa tiệc sinh nhật đầy đủ. Càng nghĩ, em càng ân hận, nước mắt cứ thế chảy dài trên gò má. Em vội bỏ mặc tất cả, chạy vội ra bếp tìm mẹ, ôm chầm lấy lưng mẹ và xin lỗi liên tục. Mẹ quay lại, dịu dàng ôm lấy em, xoa tóc em và trìu mến nói “Không sao con ạ, mẹ không giận con đâu”. Sự ấm áp và vị tha của mẹ càng khiến em hối hận hơn nữa, khóc òa lên nức nở.
Sau đó, hai mẹ con em cùng nhau vào phòng, bóc những món quà còn lại. Tuy vui vẻ, nhưng em vẫn tự nhắc nhở bản thân mình rằng, không bao giờ được làm mẹ buồn như thế nữa.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 8
Trong cuộc đời mỗi người, ai chẳng có những phút giây lỗi lầm. Nhưng điều quan trọng là, sau mỗi lần mắc lỗi, chúng ta biết hối hận và sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cũng đã có một lần mắc lỗi với người bạn thân của mình, vì lỗi lầm đó, suýt nữa chính tôi đã tự tay giết chết một tình bạn đẹp.
Tôi và Hoa chơi với nhau từ nhỏ, nhà lại ở cạnh nhau nên chúng tôi lại càng thân hơn, đi đến đâu cũng dính lấy nhau như hai chị em vậy. Chơi thân là thế, nhưng mọi người thường bảo tôi với Hoa như hai thỏi nam châm trái dấu. Hoa hiền lành, ít nói, trầm tính và chắc chắn, còn tôi thì lại khá tinh nghịch, trong người lúc nào cũng có dư thừa năng lượng, gặp ai đều có thể nói chuyện thoải mái. Những lúc như vậy, tôi lại cười, coi như bù trừ cho nhau vậy. Hàng ngày, ngoài việc đi học cùng nhau, Hoa còn giúp tôi rất nhiều trong học tập, nhờ có Hoa mà tôi đã tiến bộ lên rất nhiều. Hôm đó, cô giáo vào lớp và gọi một số bạn lên kiểm tra bài cũ, trong đó có tôi. Vì đã học bài ở nhà nên tôi trả lời rất dõng dạc, tự tin, cô cho tôi một điểm 10 đỏ chói vào trong sổ. Bạn bè trong lớp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ khi có thể nhớ chi tiết từng ngày tháng, địa danh trong bài lịch sử dài dằng dặc. Tối hôm đó, vì tivi có chương trình rất hay mà tôi yêu thích, cũng vì chủ quan rằng mình đã có điểm nên tôi không học lại bài. Ai ngờ hôm sau, cô bất ngờ cho kiểm tra 15 phút, tôi ngồi vò đầu bứt tai, cắn bút mãi mà cũng không thể nhớ nổi một chữ. Trong khi đó, ở bên cạnh tôi, Hoa đã làm xong từ bao giờ. Chỉ còn có 5 phút, tôi cuống quá liền giật lấy bài của Hoa và vội vàng chép. Tiết học sau, cô trả bài kiểm tra hôm ấy và nói rằng:
– Cô rất buồn rằng trong lớp ta có hiện tượng chép bài của nhau, đó là của Lan và Hoa, cô cho cả hai bạn 3 điểm, nếu các em có gì thắc mắc thì sau giờ học lên gặp cô.
Tôi sững sờ, còn Hoa mắt nhòe đi khi nhận bài kiểm tra của mình. Tôi vô tâm nghĩ rằng chỉ là một bài kiểm thôi mà, sau giờ học mình sẽ xin lỗi nó sau. Lúc tan học, Hoa chẳng đợi tôi về cùng mà đi trước. Mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm rằng:
– Sao hôm nay Hoa lại không học bài nhỉ, mọi khi cậu ấy chăm lắm mà.
Bây giờ, tôi mới ân hận và hiểu ra lỗi lầm của mình. Vì vô tâm mà tôi đã làm tổn thương Hoa. Chẳng biết làm gì khác, tôi vội vàng chạy đuổi theo Hoa để xin lỗi. Bắt kịp Hoa, tôi nói bằng giọng hổn hển chẳng ra hơi:
– Hoa ơi. Mình xin lỗi nhé. Tại mình mà cậu bị điểm kém.
Hoa mỉm cười dịu dàng:
– Thôi, không sao đâu, mình cũng không giận cậu nữa.
Lúc ấy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không sửa lỗi kịp thời, có lẽ tôi đã đánh mất một người bạn tốt như Hoa.
Mỗi lần nhớ lại kỉ niệm ấy, tôi thấy thẹn với lòng và tự dặn mình phải biết chú ý tới cảm xúc của người khác hơn, nếu không, tôi sẽ đánh mất những người luôn yêu thương và giúp đỡ tôi trong cuộc sống.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 9
Mẹ em là một người mẹ tuyệt vời, luôn quan tâm, hi sinh tất cả vì con cái. Vì thế, em rất yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Tuy nhiên, đã có lần em phạm phải lỗi sai khiến mẹ phải buồn lòng. Dù đã được mẹ bỏ qua, nhưng đến nay em vẫn còn nhớ mãi.
Hồi đó, em đang học lớp 5, nhân dịp cuối năm học, cô giáo tổ chức một buổi đi picnic ở công viên cho cả lớp. Và yêu cầu mỗi bạn phải tự chuẩn bị phần cơm trưa của mình để mang theo. Trở về nhà với niềm vui sướng, em chia sẻ ngay với mẹ về chuyến đi này. Cả ngày hôm đó, em tíu tít bên cạnh mẹ để đòi mẹ làm một hộp cơm thật xinh xắn. Mẹ em nấu ăn rất khéo, và em thường khoe điều đấy với chúng bạn. Nghĩ về cảnh mọi người phải trầm trồ trước hộp cơm xinh xắn của mình mà em phấn khích không thôi.
Sáng ngày hôm đó, em thức dậy sớm, mang theo túi đồ đã soạn sẵn từ hôm trước, xuống nhà bếp để nhận hộp cơm từ mẹ rồi lên xe. Giây phút mở nắp hộp cơm ra, em đã vô cùng thất vọng khi nhìn thấy những món ăn bình thường như hằng ngày, được sắp xếp đơn giản trong đó. Không hề trang trí, bày biện bắt mắt như những hộp bento trước đây. Lúc đó, sự thất vọng, chán chường đã khiến em không biết phải suy nghĩ gì cả. Thốt lên những lời không phải với mẹ: “Mẹ đã hứa sẽ làm hộp cơm thật đẹp cho con mà. Sao nó chẳng đẹp gì cả vậy”. Nghe em nói như thế, mẹ sững người, đôi mắt đỏ hoe im lặng nhìn em. Nhìn mẹ như vậy, em cảm thấy khó chịu vô cùng. Thế nên, vội cầm theo hộp cơm, em lao nhanh ra khỏi cửa, đi đến nơi tập trung.
Suốt cả chuyến đi hôm đó, trong đầu em cứ xoay mãi về chuyện xảy ra sáng nay. Em hồi tưởng lại khuôn mặt mệt mỏi của mẹ. Chợt nhớ ra rằng, suốt mấy ngày nay, do lượng công việc ở xưởng tăng đột xuất, nên mẹ phải tăng ca liên tục, thời gian nghỉ ngơi rất ít. Quầng thâm dưới mí mắt mẹ ngày càng đậm hơn. Vậy mà mẹ vẫn thức dậy sớm, chuẩn bị cho em một hộp cơm thật tươm tất, tuy đơn giản nhưng đủ đầy và chan chứa tình mẹ. Thế mà em không biết trân trọng, còn nói chuyện hỗn láo với mẹ. Trời ơi, sao em có thể hành xử như vậy được chứ. Trưa hôm đó, lúc ăn cơm, em cứ cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng. Sự buồn bã khiến em chẳng thấy vui vẻ gì cả, dù chuyến đi rất thú vị. Em chỉ mong nhanh trở về nhà, gặp mẹ và xin lỗi mẹ ngay.
Đến chiều, chuyến đi chơi kết thúc, mọi người tạm biệt nhau để trở về nhà. Vừa xuống xe, em lao nhanh vào nhà, thấy mẹ đang ở trong bếp. Em liền chạy lại, ôm chầm lấy mẹ, và lí nhí “Con xin lỗi mẹ ạ, con biết sai rồi ạ”. Nói xong, mắt em tự nhiên đỏ hoe, nước mắt thi nhau trào ra bởi sự ân hận và hối lỗi đến tận cùng. Chợt, một đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc em. Rồi giọng nói của mẹ vang lên “Không sao cả, chỉ cần con biết nhận lỗi sai là mẹ vui rồi”. Thế là em và mẹ cứ đứng ôm nhau như vậy một lát lâu, đến khi bố về mới dừng lại. Nhanh chóng quay lại chuẩn bị bữa tối.
Bữa cơm tối hôm đó, em ăn vô cùng ngon miệng. Không phải vì đồ ăn ngon hơn mọi hôm, mà vì hôm đó em đã nhận được một bài học vô cùng quý giá từ người mẹ yêu quý của mình.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 10
Ngày hôm nay là chủ nhật, nên em dành thời gian dọn dẹp lại bàn học của mình. Chợt em tìm thấy trong góc phòng một chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng một chú lật đật bị vỡ ở một bên thân. Nhìn chú, em lại nhớ về một lần nói dối khiến mẹ phải buồn xảy ra vào năm ngoái.
Lúc đó, em đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, nhưng chẳng có chương trình gì thú vị cả. Vậy nên em đã chạy vào phòng bố mẹ để chơi. Trong lúc em loay hoay xem chiếc hộp nhạc, thì vô tình làm rơi chú lật đật xuống đất. Cú rơi không quá mạnh, nhưng làm một bên thân chú bị vỡ ra. Khi đó, em hoảng hốt vô cùng, bởi em biết đó là món quà của một người bạn ở xa tặng mẹ. Lâu nay vẫn được mẹ giữ gìn cẩn thận. Thế là, em đã lấy một miếng băng dính, dán lại mảnh vỡ đó, đặt chú lật đật vào vị trí cũ rồi chạy về phòng.
Tối hôm đó, em ăn cơm, học bài rồi đi ngủ trong sự thấp thỏm và lo âu, vì sợ bị phát hiện. Nhưng em cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật. Ngày hôm sau lúc đi học về, nhìn thấy mẹ ngồi xem ti vi trong phòng khách, em có một thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi em vẫn chào mẹ với giọng điệu như hằng ngày rồi ngay lập tức trở về phòng. Ngồi trên bàn, em liên tục tự trách bản thân mình: Sao mày lại hèn nhát vậy, mày quên hết những bài học mà cô giáo đã dạy rồi ư? Quên đi sự tin tưởng của bố mẹ dành cho mày ư? Em cứ ngồi dằn vặt bản thân như vậy mãi một lúc, rồi cuối cùng, em lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ.
Khi em thú nhận sự thật với mẹ, đôi mắt cứ nhìn thẳng xuống đất, không dám nhìn mẹ. Nghe em trình bày xong, mẹ gọi em ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mẹ, rồi nói: “Mẹ rất vui vì con đã dám nói cho mẹ sự thật. Ngay tối hôm qua, mẹ đã phát hiện ra mảnh vỡ của chú lật đật rồi. Và nhìn ánh mắt con là mẹ đã hiểu ra sự việc. Mẹ chỉ chờ con nói cho mẹ điều đã xảy ra mà thôi. Thực sự, suốt đêm qua đến nay mẹ đã rất buồn, vì nghĩ rằng con của mẹ không phải là người trung thực. Nhưng hành động này của con đã khiến mẹ vui lắm. Vì con của mẹ thật dũng cảm”. Nói rồi, mẹ cười dịu dàng vuốt lấy tóc em.
Sau sự kiện lần đó, mẹ định vất chú lật đật bị hỏng đi. Nhưng em đã xin lại, cất vào một chiếc hộp để giữ nó làm kỉ niệm. Để mãi không quên lần lỡ khiến mẹ phải buồn này. Em luôn tự nhủ, sẽ mãi luôn là một người con trung thực, ngoan ngoãn để mẹ luôn được vui vẻ.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 11
Ngày hôm nay, như thường lệ, sau bữa cơm tối sum vầy, đầm ấm cùng gia đình, em lại giúp mẹ rửa bát, lau bàn ăn sạch sẽ rồi mới trở về phòng học bài. Thói quen này được em giữ cũng đã khá lâu rồi, từ một lần em phạm phải một sai lầm đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Hồi đó, em là một học sinh lớp 4, thường được thầy cô khen là chăm ngoan, học giỏi. Bố mẹ ai cũng tự hào về em. Và chính em cũng lấy làm vinh dự về những thành tích học tập mà mình đạt được. Những điều đó biến em trở thành một học sinh cho rằng chỉ cần học tập chăm chỉ, giỏi giang là tất cả. Chính vì thế, tự mãn với những gì đạt được, ngoài giờ học “vất vả” em dành những thời gian còn lại để vui chơi, giải trí. Dù đã học lớp 4 nhưng em chẳng khi nào động tay đến một công việc nhà nào giúp bố mẹ cả. Và một phần cũng vì bố mẹ rất thương em, chẳng bảo em làm việc gì hết, để em có thời gian học tập, vui chơi.
Điều đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày chủ nhật nọ. Hôm đó, em đã ngủ đến tận 10 giờ trưa mới dậy vì cả tuần dậy sớm đi học. Xuống nhà, một mâm cơm ngon lành đã được bày sẵn, và một mẩu giấy nhỏ với lời nhắn của mẹ: “Lan ơi, hôm nay bố mẹ có việc ở cơ quan nên phải đi làm, đến chiều mẹ mới về. Con ăn cơm xong thì dọn dẹp ngăn nắp nhé”. Thế nhưng, em chỉ đọc qua loa, rồi ngồi xuống ăn cơm. Xong xuôi, em vội chạy lên nhà thay áo quần rồi sang nhà bạn chơi, để lại bàn ăn lộn xộn mà không dọn dẹp. Vì em nghĩ rằng, chờ mẹ về rồi mẹ sẽ dọn dẹp mà thôi.
Chiều hôm ấy, khi em trở về nhà thì mẹ đang lúi húi dọn dẹp ở trong bếp. Đứng từ ngoài cửa nhìn vào, em thấy rõ vẻ mệt mỏi, chán chường trên khuôn mặt mẹ. Đôi bàn tay thoăn thoắt mọi ngày hôm nay cũng chậm chạp hơn. Chợt em cảm thấy mình sao vô tâm quá. Mẹ đã phải làm việc vất vả suốt ngày ở cơ quan, về nhà lại phải làm bao công việc khác. Còn em, chỉ phải đi học ở trường, về nhà thì vui chơi, nghỉ ngơi thoải mái. Nhớ lại những suy nghĩ, hành động vô tâm của mình trước đây, em thấy mình thật là một đứa con bất hiếu.
Vậy là trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, em tiến vào bếp, cầm lấy chiếc khăn rồi lau bàn thật cẩn thận. Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng em thấy rõ được niềm vui trên khuôn mặt của mẹ. Nhìn nụ cười ấy, em cố nén nước mắt và chào mẹ:
– Mẹ ơi, để con phụ mẹ nhé!
– Ừ – Mẹ trả lời bằng một giọng nói vô cùng hạnh phúc.
Từ hôm đó, cứ có thời gian là em lại giúp mẹ làm các công việc nhà như quét nhà, phơi áo quần… Và đặc biệt là công việc rửa bát sau khi ăn cơm đã được em nhận là của mình, không để mẹ phải làm một lần nào. Bởi em đã nhận ra được lỗi lầm của mình, và muốn bù đắp lại cho mẹ sau những hành động vô tâm của mình.
Giờ đây, em đã là một cô bé chăm chỉ và biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn. Bây giờ, mẹ không chỉ tự hào vì em là một học sinh giỏi, mà còn tự hào vì em là đứa con ngoan, biết giúp đỡ gia đình. Điều đó, khiến em vô cùng hạnh phúc, và có thêm động lực để hoàn thiện mình hơn mỗi ngày.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 12
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng…
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”. Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: “Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không.
Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.
Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi, mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá. Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng! “…
Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 13
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng.
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”. Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: “Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”. Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi, mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
“Từ thuở sinh ra tình mẫu tử Trao con ấm áp tựa nắng chiều”.
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 14
Tôi chẳng màng trả lời, đùng đùng bỏ về phòng. Sau một hồi nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ thái độ của mình khi nãy, tôi nhận ra mình đã quá vô lễ với mẹ và giờ đây tôi luôn ân hận, day dứt trong lòng mãi.
Sáng hôm ấy, lúc dọn dẹp phòng, mẹ tôi đã lỡ tay làm vỡ bể cá mà tôi rất quý. Đó là món quà sinh nhật ba tặng năm tôi lên mười. Biết chuyện, tôi ấm ức lắm! Mặc dù mẹ bao lời xin lỗi và hứa sẽ tặng bể cá mới nhưng tôi vẫn giận. Cả căn nhà im ắng hẳn đi. Tối đến, mẹ hỏi tôi:
– Con muốn cái bể cá như thế nào? Vì hờn giận tức thời, tôi chẳng màng trả lời, đùng đùng bỏ về phòng.
Sau một hồi nằm vắt tay lên trán ngẫm nghĩ thái độ của mình khi nãy, tôi nhận ra mình đã quá vô lễ với mẹ. Tại sao tôi lại hành xử như vậy chứ? Tôi là con mẹ cơ mà! Dù có thế nào tôi cũng đâu thể bất hiếu với đấng sinh thành…tôi hé nhìn ra cửa, thấy mẹ vẫn ngồi đấy. Dáng mẹ nhỏ nhắn, hao gầy với mái tóc pha sương. Đôi gò má ốp vào. Nét mặt lặng buồn và khóe mắt mẹ đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Mẹ khóc ư? Khóc bởi tôi chăng? Mẹ tôi chưa một lần la mắng hay đánh tôi. Không phải vì tôi là đứa con quá hoàn hảo, không phạm sai lầm gì mà là mẹ quá hiền từ, nhân hậu, không muốn tổn thương con. Thế nhưng tôi lại làm tổn thương mẹ, làm mẹ khóc.
Nước mắt của mẹ như con dao cứa sâu vào tim tôi những đường đau đớn, xót xa. Khiến tôi phải ân hận, hối lỗi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, bật khóc:
– Con xin lỗi, con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa. Mẹ đừng khóc nhé!
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói:
– Ừ! Mẹ cũng xin lỗi.
Sau đó, mẹ và tôi cùng vào bếp để chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Từ trong bếp vang lên những tiếng cười nói vui vẻ, mang hơi ấm xóa tan cái không khí lạnh lẽo, đau buồn…Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình bất hiếu quá. Lỗi lầm ấy tối sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Ông bà ta ngày xưa thường dạy: Cá không ăn muối cá ươn Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.
Bài học của đạo làm con ấy sẽ mãi khắc ghi trong tim tôi và trong lòng mỗi con người. Bạn thấy đấy, làm con ai cũng có lần mắc lỗi với cha mẹ nhưng nếu biết hối hận, sửa sai thì những đứa con đó vẫn là con ngoan, vẫn được cha mẹ yêu thương, vẫn giữ đúng đạo làm con. Thêm nữa, chúng ta phải kính trọng cha mẹ, vâng lời cha mẹ bởi điều dễ hiểu cha mẹ là người sinh thành ra chúng ta, không có họ nhất định sẽ không có ta.
Tôi cảm thấy thật xấu hổ với lỗi lầm đã gây ra. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi càng thêm yêu thương và kính trọng mẹ. Tôi mong mọi người hãy lấy đấy làm bài học cho mình. Bài học của đạo hiếu. Và ngay lúc này, trong tôi lại vang lên những dòng thơ tha thiết:
…Hãy quên đi những lo âu mẹ nhé
Đừng buồn phiền quá thể vì con
Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn – Mẫu 15
Ai cũng có lần mắc lỗi, nhưng có những lỗi lầm ta thật khó quên. Tôi đã có lần như vậy. Tôi mắc lỗi với mẹ, đã lâu lắm rồi mà tôi vẫn không quên.
Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập để đọc nốt quyên truyện tranh Conan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà:
– Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con.
– Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện.
Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi:
– Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện?
Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo:
– Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.
Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ:
– Thế con phải làm thế nào. Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy.
Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói:
– Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.
Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ.
Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.
Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!”.
Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tôi tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.
——HẾT——
Qua 15 bài văn mẫu Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn lớp 9 hay nhất do thầy cô biên soạn và tổng hợp, chắc hẳn các em cũng đã có thêm cho mình nhiều bài học trong cuộc sống rồi phải không? Hy vọng với các bài văn mẫu trên, các em sẽ làm thật tốt bài kiểm tra văn sắp tới của mình.
Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm
Chuyên mục: Giáo Dục