Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em lớp 8 với hơn 30 mẫu do các thầy cô biên soạn và tổng hợp sẽ giúp các em học sinh có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài viết đầu tiên trong năm học mới của mình.
Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học chắn chắn sẽ là một kỉ niệm đẹp và đáng nhớ của mỗi học sinh. Ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ cũng như những háo hức được gặp lại thầy cô và bạn bè. Dưới đây là tổng hợp các bài văn mẫu kể lại kỷ niệm ngày đầu tiên đi học sẽ giúp các bạn em có thêm nhiều kiến thức trau dồi kỹ năng viết văn tốt hơn.
Đề bài: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em
Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 8 – Mẫu 1
1. Mở bài:
Giới thiệu kỉ niệm của ngày đầu tiên bước vào lớp 6
2. Thân bài:
– Tâm trạng buổi tối trước ngày đi học, nôn nao, bồn chồn, lo lắng → ko ngủ được
– Tâm trạng vào buổi sáng trước giờ đi học: Dậy sớm → soi gương → chững chạc lớn hẳn ra
– Tâm trạng trên đường đến trường → hồi hộp → cảnh vật xung quanh dường như có sự thay đổi lớn, miêu tả: Bầu trời, gió, chim hót, cây cối, các bạn học sinh → lòng có sự thay đổi → vào lớp 6
– Tâm trạng khi nhìn thấy ngôi trường, bạn bè, lớp học
Ngôi trường xinh xắn, oai nghiêm, cổ kính => lo sợ vẩn vơ
Sân trường: Đông người, áo quần tươm tất, nét mặt vui tươi
Lớp học có gì khác so với lớp học tiểu học
Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ vào ngày đầu tiên học lớp 6
3. Kết bài:
Nêu cảm xúc về ngày đầu tiên đi học.
Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 8 – Mẫu 2
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát ấn tượng của em vể kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
2. Thân bài
Em đã chuẩn bị những gì cho buổi học đầu tiên: quần áo đồng phục trắng tinh, cặp sách, tâm trạng lo lắng mà mong chờ…
Khung cảnh từ nhà em đến trường: quen thuộc hay xa lạ, trên đường em gặp ai (người quen, các bạn giống như mình) cảnh vật bên đường gây cho em cảm xúc như thế nào?
Ngôi trường mà em học đầu tiên
- Tả khái quát vẻ đẹp của trường
- Tả khung cảnh, ấn tượng đầu tiên của em về ngôi trường
Kể lại những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học đó.
- Em đi cùng ai hay đi một mình? Cảm xúc khi ấy như thế nào? Vui vẻ, háo hức, lo lắng hay tự tin?
- Người đầu tiên em gặp hôm ấy là ai? Có kỉ niệm, ấn tượng gì không?
- Kỉ niệm về những gương mặt mới, cảm xúc bản thân (vui mừng, cảm thấy may mắn)
3. Kết bài
- Cảm xúc của em về những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
- Những kỉ niệm ấy có ý nghĩa với em như thế nào?
30 bài văn mẫu kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 8 hay nhất
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 1
Con đường làng tôi đã đi lại rất lắm lần nhưng lần này tôi tự nhiên thấy lạ, mọi vật xung quanh cũng thay đổi, cây cối dường như tươi tắn hơn, bầu trời cao rộng hơn cùng những đám mây mỏng nhẹ như tà áo lụa mền mại của một tiên nữ thảnh thơi, màn sương mờ mờ ảo ảo giăng trên các ngọn cây tạo ra một thế giới thần kỳ như trong chuyện cổ tích. Mẹ tôi dừng lại, đến trường rồi sao? sao nhanh quá vậy, trước mắt tôi là trường tiểu học Đoàn Tùng to lớn, rộng rãi gồm nhiều tầng, sân trường được lát gạch đỏ sạch sẽ, trên sân, dày đặc cả người, người nào cũng sạch sẽ, gương mặt tươi tắn. Tôi quên thế nào được cái cảm giác sợ hãi, rụt rè, chen lẫn với cảm giác hồi hộp, háo hức của một đứa trẻ lần đầu tiên đến trường. Sau một hồi trống vang lên cô hiệu trưởng với khuôn mặt hiền từ, nhân hậu ra chào đón chúng tôi. Tôi cảm thấy tim như ngừng đập khi phải chờ nghe tên mình, khi nghe gọi đến tên tôi bỗng giật mình và lúng túng. Khi xếp hàng vào lớp, tôi ôm mẹ khóc nức nở, đòi mẹ nai tôi về. Sau một lúc chúng tôi xếp hàng vào lớp, những thứ trong lớp tôi thấy cái gì cũng lạ lạ, hay hay, tôi thấy mọi vật đều gần gũi, tôi bước vào tiết học đầu tiên trong đời, giờ tôi đã khôn lớn khiến tôi đôi lúc quên đi những kỉ niệm trong tuổi thơ ấy nhưng kỉ niệm mà tôi không thể quên đó là kỉ niệm về lần đầu tiên đi học.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 2
Con người ta không thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai mà không biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện tại. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và gìn giữ. Một trong những kỉ niệm mà tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày đầu tiên đi học.
Tôi vẫn nhớ như in ngày khai giảng năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi chuẩn bị tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa đến trường dự buổi khai giảng đầu tiên. Trên đường tới trường tôi không còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày mà lại im lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai giảng, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, bồn chồn khó tả. Đến cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà không muốn vào trường, tôi chột dạ không biết tại sao lại như vậy, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Khi đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn ấy sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại đến đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi đến tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng ban đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết bạn với các bạn cùng lớp mình, khi đó tôi đã nghĩ đến những ngày tháng đi học thật vui vẻ.
Sau ngày đi học đầu tiên tôi nhận ra mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải cố gắng thật nhiều để không phụ lòng bố mẹ.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 3
Mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm. Từ những kỉ niệm vui, buồn hay kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ đúng không? Tôi cũng vậy. Tôi nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học của tôi. Kỉ niệm đó chẳng thế nào quên được.
Đó là ngày đầu tiên tôi đến trường. Mẹ đã dắt tay tôi từng bước một đi trên con đường đó. Lúc ấy tôi có cảm giác rất sợ và lo lắng nữa. Trên vai tôi là chiếc cặp mà mẹ đã mua cho tôi vào hôm qua. Cùng với những cuốn sách và tập vở mới tinh. Tôi nhìn xung quanh và cũng thấy rất nhiều bạn học mới. Có bạn thì tung tăng vui đùa bên cha, mẹ mình. Có bạn thì lại mếu máo khóc sướt mướt vì không muốn rời xa người thân. Khi đứng trước cổng trường, tôi đã sững sờ và đứng lại một giây vì mọi thứ đều quá bất ngờ và lạ mắt. Ngôi trường ấy rất cao, to…Tất cả đều được phủ một lớp màu xanh nên trông rất mát mẻ. Vào bên trong trường tôi càng bất ngờ hơn, với hàng ngàn các bạn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn. Ai cũng đều khoác trên người bộ quần áo mới và trắng tinh cùng với cái logo in hình biểu tượng của ngôi trường. Xung quanh ngôi trường đều là những hàng cây cổ thụ cao to. Chúng như đang vẫy tay đứng chào các bạn học sinh mới vào trường. Còn các thầy cô đều đứng rất nghiêm túc và luôm mỉm cười với các bạn học sinh.
Các thầy thì mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen trông rất nghiêm trang và lịch sự. Các cô thì mặc những bộ áo dài truyền thống đủ màu sắc, hoa văn trông rất đẹp và nữ tính. Sau đó có một thầy cầm chiếc loa và nói to: “Kính mời quý phụ huynh ra về để các em vào lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm”. Mẹ tôi nghe vậy liền quay sang nói với tôi: “Mẹ về đây, con ở lại phải học thật chăm chỉ và luôn hòa đồng với các bạn nhé”. Mẹ nở nụ cười hiền hậu nhìn tôi rồi dần bước ra cổng trường đi về. Khi đó, tôi như sắp khóc vì không muốn xa mẹ mình. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén được ảm xúc của mình và hứa rằng sẽ không được khóc, nhưng chẳng biết sao nước mắt cứ rơi liên tục. Sau đó, tôi lên lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm của tôi. Cô rất xinh đẹp và hiền hậu nữa. Cô bắt đầu giới thiệu. Buổi sinh hoạt của ngày đầu tiên của tôi kết thúc.
Ngày đầu tiên đi học là như thế đó. Tôi hứa với lòng mình sẽ luôn học thật giỏi không phụ lòng cô và cha mẹ của mình. Tôi cùng sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm đẹp này.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 4
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,…” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.
Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 5
Người ta thường nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua những cột mốc, giai đoạn khác nhau, ở mỗi giai đoạn sẽ có sự biến đổi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của bản thân để thích ứng. Và chính tôi đã cảm nhận được sự thay đổi đó trong ngày đầu tiên đi học.
Ai chưa từng bỡ ngỡ, bồi hồi, lo lắng và sợ sệt khi ngày đầu tiên rời xa vòng tay mẹ để tới trường đi học. Mới đầu tôi rất háo hức chờ mong đến ngày khai giảng để được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới để đi học, nhưng khi vừa đến cổng trường mẹ nói tạm biệt ra về tôi đã muốn chạy theo bám lấy mẹ. Lần đầu tiên trong đời tôi biết tự nhắc nhở bản thân, tự động viên và cổ vũ mình rằng “mình sẽ làm được, mình sẽ không khóc”, tôi lấy hết can đảm để bước vào cánh cổng trường. Mọi cảm xúc khi ấy hỗn loạn và khó để diễn tả, tôi vừa sợ lại vừa vui sướng, trường đông học sinh quá, cờ hoa rực rỡ, nhộn nhịp và tưng bừng nhưng tôi chẳng quen ai, bạn bè và thầy cô đều xa lạ, mọi thứ đều mới lạ. Tôi nhận ra không phải một mình tôi rơi vào hoàn cảnh ấy, nhìn vào ánh mắt ngơ ngác của bao học sinh mới đến trường đều như vậy, có đôi mắt còn sưng lên, hoen đỏ vì khóc. Sau buổi khai giảng chúng tôi được về lớp của mình, nụ cười tươi đón chào của cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi tự tin hơn, không còn rụt rè e sợ, tôi tự nhủ rằng rồi sẽ quen thôi.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đã trôi qua như vậy, trong số chúng ta ai cũng có ngày đầu tiên đi học của mình, dù đó là niềm vui hay nỗi buồn thì tôi tin nó là kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên được.
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học ngắn gọn – Mẫu 6
Tuổi thơ của tôi đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, có những kỉ niệm cùng bạn bè, cùng gia đình hay chỉ là kỉ niệm của riêng tôi. Những kỉ niệm chính là những kí ức tươi đẹp đáng nhớ nhất, là quá khứ để tô vẽ nên tương lai của chúng ta, đối với tôi kỉ niệm không thể quên đó là ngày đầu tiên đi học.
Nhớ ngày đó, khi tôi mới chỉ là cậu bé 6 tuổi bé tẹo, ngồi đằng sau chiếc xe đạp Thống Nhất và chị tôi chở đến trường ngày khai giảng. Trên đường đi tôi cứ ghì bám hai bên vạt áo của chị, hỏi chị đủ thứ về ngày khai giảng, nào là “khai giảng có đông người không?”, “đi khai giảng có phải mang sách vở không?”,… vô vàn câu hỏi ngây ngô của tôi khi ấy khiến chị của tôi rất buồn cười. Tôi còn nhớ mình đã rất gìn giữ bộ quần áo mới mặc trong ngày đi học đầu tiên, lúc nào cũng ngó xuống lấy tay phủi bụi rồi lại sửa khăn quàng cho chỉnh tề, không dám đưa tay bẩn lên sờ vào quần áo. Chị đưa tôi tới trường rồi chị cũng đi tới trường của chị, chỉ còn mình tôi bơ vơ, tôi sợ đến suýt khóc nhưng nghĩ rằng khóc ở đây thì thật xấu hổ nên lại cố gắng không khóc. Tôi nhìn các bạn đi vào trường cũng theo vào, đứng vào hàng ghế lớp mình và ngồi xuống, một vài bạn cùng lớp với tôi đã bắt chuyện với tôi giúp tôi đỡ bỡ ngỡ và lo lắng hơn, không ngờ sau đó chúng tôi đã chơi thân với nhau cho đến tận bây giờ.
Thật khó để kể được hết những cảm xúc của tôi trong ngày đi học đầu tiên, khó để nói thành lời hay viết thành văn nhưng dù trải qua bao thời gian tôi vẫn ghi sâu và nhớ về những kỉ niệm đó.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 1
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 5, đã quá quen với không khí học đường, nhưng chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ tôi.
Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt – mùa thu miền Bắc trời se lạnh . Nhưng nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa tôi đến trường. Trên đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu đi cái bồi hồi của tâm trạng.
Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Mẹ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cho con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của em” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
Cô bảo: “Lớp mình ở đây. Tý nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học”. Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy – ai ngờ sẽ là nguồn cảm xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.
Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ… tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ và cô giáo. Nắng ghé qua cửa lớp xem chúng tôi học. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích bà kể hàng đêm.
Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ – phút đầu tiên được “thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi !
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 2
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…” – giai điệu quen thuộc của kí ức tuổi thơ. Ở bất kì nơi đâu, mỗi khi được nghe lại giai điệu quen thuộc này những kí ức về ngày đầu tiên đi học lại ùa về trong tôi. Một cảm giác xao xuyến, bồi hồi đến khó diễn ta thành lời!
Vào mỗi dịp cuối hạ đầu thu, khi sắc thắm của hoa phượng đỏ dần nhường sắc cho màu vàng tươi của hoa cúc, khi tôi được nhìn thấy hình ảnh những em nhỏ được bố mẹ đưa đến trường vào ngày khai trường là biết bao kỉ niệm về ngày đầu tiên lại ùa về trong tôi dào dạt giống như thước phim quay chậm. Lúc đó, trong tôi như hóa thành một đứa trẻ được bố mẹ chở đến trường vào ngày đầu tiên.
Ngày đầu tiên đến trường vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi. Trước ngày đi học, tôi được mẹ chở đi khắp nơi để sắm sửa các đồ dùng cần thiết. Nào là đến thiết bị sách để mua sách vở, đồ dùng học tập; ra chợ để mua cặp sách và quần áo,… Tôi vẫn nhớ như in cái cảm xúc vui sướng khi được mẹ mua cho biết bao nhiêu là đồ dùng mới. Đó mới chỉ là những cảm xúc khi được mua đồ dùng mới, cảm xúc của tôi cứ đan xen nhau: hồi hộp đan xen với lo lắng về ngày đầu tiên đi học. Tôi hồi hộp vì không biết trường học như thế nào có giống với khi tôi học mầm non hay không, cô giáo có hiền không, các bạn có vui tính không,… Các câu hỏi cứ bủa vây trong suy nghĩ của một đứa trẻ 6 tuổi là tôi. Tôi lo lắng đến nỗi cho dù được bố mẹ sắm sửa cho đầy đủ các đồ dùng rồi mà tôi vẫn cố gắng kiểm đi, kiểm lại xem mình còn mua thiếu đồ dùng gì không. Tôi cứ mải miết ngắm nhìn những đồ dùng mới kia mãi không thôi.
Trước hôm đi học một ngày, tôi đã xin phép mẹ cho ra ngoài trường mới để khám phá xem trường thế nào vì trường với nhà tôi chỉ cách nhau có một ngã tư nhỏ. Tôi chỉ dám đừng ở ngoài cổng để ngắm nhìn ngôi trường mà tôi sẽ gắn bó trong thời gian dài tới đây, trong đầu tôi lúc này hiện ra suy nghĩ: “Trường này đẹp quá, chắn chắn mình sẽ không bỡ ngỡ khi đến trường đâu!”. Sau đó, tôi đi bộ về nhà để chuẩn bị cho ngày mai tới trường. Khác với mọi ngày, hôm nay tôi làm mọi việc thật nhanh chóng để đi ngủ sớm lấy tinh thần mai đi học. Trước khi đi ngủ, tôi cố gắng kiểm tra lại đồ dùng một lần nữa, để quần áo đã được mẹ là cho phẳng vào một góc ngăn ngắn và nhắc mẹ cũng ngủ sớm để mai còn đưa tôi đi học. Tôi bắt đầu lên giường để chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, tôi cứ thao thức mãi chẳng ngủ nổi với những dòng suy nghĩ miên man về ngày mai. Tôi cứ mải mê chìm đắm trong những suy nghĩ mà chẳng hay mình ngủ từ bao giờ.
Sáng sớm ngày hôm ấy, một buổi sáng đặc biệt nhất đối với cuộc đời tôi. Tôi tự mình bật dậy chuẩn bị mọi thứ mà chẳng cần bố mẹ nhắc nhở hay gọi dậy như mọi ngày. Với tâm trạng hứng khởi, tôi vừa làm vệ sinh cá nhân tôi vừa líu lo ca hát khiến không khí trong nhà ngập tràn niềm vui. Bố mẹ nhìn tôi hạnh phúc và nói: “Con đã lớn thật rồi, khi con đến trường cô giáo và các bạn sẽ cùng con học những điều mới mẻ, những điều bổ ích. Con phải thật ngoan và nghe lời cô giáo nhé!”. Tâm trạng tôi mỗi lúc một phấn khởi hơn. Tôi cố gắng chuẩn bị mọi thứ thật nhanh chóng để cùng mẹ đến trường đi học ngày đầu tiên. Khi ấy, tôi thấy mình không còn là một đứa con nít mè nheo mỗi sáng nữa mà thay vào đó là một đứa trẻ trưởng thành, chững chạc.
Đúng 6h45, mẹ dắt tôi đến trường đi học buổi đầu tiên. Con đường quen thuộc mà hằng ngày tôi vẫn cùng nhóm bạn trong phố rủ nhau đi chơi. Ấy thế mà, hôm nay sao trông nó khác thế nhỉ? Con đường hôm nay bỗng nhộn nhịp và tấp nập hẳn. Con đường mới được sửa sang lại mấy ngày hôm trước để chào đón một năm học mới cùng với những thế hệ học sinh mới. Hai bên đường là những hàng cây cổ thụ in bóng xuống mặt đường, đung đưa theo làn gió như để chào đón thế hệ học sinh mới như tôi. Phía đông, mặt trời đang lên cao chiếu xuống những ánh nắng ban mai cùng với những đám mây trắng muốt nhiều hình thù nổi bật trên nền trời trong xanh. Đâu đó quanh đây, những tiếng ve vẫn còn đọng lại của ngày hè, những chú chim hót líu lo bên những cành cây tạo thành một dàn hợp xướng chào mừng năm học mới..Trên đường, tôi thấy những người bạn đồng trang lứa với tôi cũng được bố mẹ đưa đến trường ngày đầu tiên. Phía bên kia là các anh chị lớp trên đeo khăn quàng đỏ thắm đang tung tăng chạy nhảy, nói cười thật vui vẻ sau một kì nghỉ hè dài nay được trở lại trường học cùng thầy cô và bạn bè. Nhìn các anh chị, tôi thèm được giống như họ.
Sau 7 phút đi bộ, tôi và mẹ gần đến cổng trường. Xa xa, ngôi trường hiện lên thật đẹp lấp ló sau những tia nắng vàng. Từng dãy nhà cao tầng khang trang hiện lên ngay trước mắt tôi đã được sơn lại một màu vàng tươi để chào đón năm học mới. Sân trường giờ đây không còn cảnh tượng quen thuộc của mái trường mầm non nữa, thay những chiếc xích đu, những con ngựa gỗ bập bênh bằng những chiếc ghế đá, những bồn hoa thật đẹp và hàng cây rợp bóng mát.Ở phía trung tâm của trường là chiếc cột cờ cao sừng sững với màu đỏ nổi bật của lá cờ và màu vàng của ông sao năm cánh. Lúc này, tôi bỗng có cảm giác sững sờ trước vẻ đẹp của ngôi trường mà tôi chuẩn bị học. Tôi cùng mẹ đi đến bảng thông báo của trường để tìm lớp học của tôi. Sau một hồi tìm tên và lớp, tôi và mẹ đã đến được lớp học. Lớp tôi là lớp 1A nằm ở ngay tầng 1 nên rất dễ tìm. Khi tôi và mẹ đến cửa lớp đã thấy cô giáo đang đứng ngoài cửa nói chuyện cùng mấy cô, bác phụ huynh. Mẹ tôi dẫn tôi đến chào cô, mẹ có dặn tôi một số điều và có nhờ cô giáo chú ý tới tôi. Khi tôi nhìn mẹ quay bước đi, tôi bỗng cảm thấy lạc lõng, cô đơn và chỉ muốn chạy về cùng với mẹ. Thế nhưng như biết trước được điều đó, cô giáo đến cạnh an ủi và dắt tôi vào trong lớp. Cô chỉ cho tôi chỗ ngồi ngay chính giữa lớp và ngồi ở bàn thứ hai. Cô nhẹ nhàng và ân cần lắm! Cô động viên các bạn trong lớp giống như tôi khiến chúng tôi không còn cái cảm giác muốn khóc nữa mà thay vào đó là những tiếng cười. Cô và cả lớp bắt đầu làm quen với nhau, cô cho chúng tôi bầu lớp trưởng và các chức vụ khác trong lớp. Sau một lúc ổn định lớp, cô bắt đầu với bài học đầu tiên. Tôi đã dần bắt nhịp được với không khí lớp học mới. Tôi chú ý theo dõi từng lời giảng của cô để hiểu bài nhanh hơn và luyện những chữ đầu tiên cho thật đẹp. Cảm giác lúc này với tôi là niềm vui khi được tới trường học những chữ cái đầu tiên, được quen biết cô giáo và các bạn.
Kết thúc ngày đầu tiên đi học của tôi với những cảm xúc lẫn lộn đan xen với nhau những tràn đầy ý nghĩa. Đây giống như một dấu ấn không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi. Tôi sẽ rất nhớ rất nhớ về ngày trọng đại này – ngày đầu tiên tôi đi học.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 3
Tuổi thơ tôi gắn liền với biết bao kỉ niệm, nào là vui, là buồn. Có lúc, những kỉ niệm ấy là những khoảng thời gian làm cho tôi không thể nào quên đi được. Khoảnh khắc luôn làm cho tôi nhớ chính là những kỉ niệm ngày đầu tiên vào học lớp sáu, vào học một ngôi trường cấp hai với biết bao điều lí thú xuất hiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, tôi trằn trọc suốt đêm, không thể nào ngủ được. Bởi vì trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp và không biết ngày khai trường được diễn ra có giống hồi tôi học ở trường cấp một ngày ấy hay không ? Cảm giác của tôi vào hôm ấy không tài nào tả được. Rồi ngày mà tôi luôn tò mò cùng đã đến.
Sáng tinh mơ, lần đầu tiên tôi dậy sớm. Xong xuôi những việc cá nhân, tôi vội vã chạy vào phòng với vẻ mặt hớn hở. Tôi nhanh tay lấy bộ đồng phục ra, trông nó mới và trẳng tinh. Tôi nhẹ nhàng thay bộ đồng phục ấy, cột lên thêm chiếc khăn quàng đỏ thắm, nhìn vào gương, tôi tự nghĩ rằng, giờ mình đã là một nữ sinh cấp hai rồi, cần phải chững chạc hơn, ra vẻ nữ sinh hơn. Thay quần áo xong, tôi chạy xuống phỏng ăn, ăn sáng cùng gia đình. Ai ai cũng bảo rằng tôi đã khôn lớn hơn rôi. Tôi cũng nghĩ vậy.
Ăn một bữa no nê vào buổi sáng, tôi vội chào tạm biệt cả nhà và lấy chiếc xe đạp ra. Tôi chạy từ từ đến trường, cảm giác lúc bấy giờ của tôi rất là vui. Khi đến trường, toàn trường náo nhiệt như những ngày lễ vậy.
Ngoài cổng trường, cửa chính mở toang ra đội trống liền xếp thành hai hàng ngang, khi có khách hoặc giáo viên bước vào, trống kèn sẽ vang lên như thể chào mừng họ vậy. Sân trước của trường treo những dây với những lá cờ đủ màu bay phấp phới. Mọi thứ trông rẩt mới mẻ và lạ lẫm. Các giáo viên cùng thế, các cỏ giáo thì mặc những bộ áo dài mới. Còn các thầy thì mặc những chiếc áo sơ mi trang trọng với chiếc cà vạt đủ màu sẳc. Bên trong trường có sân khấu to, bên trên sân khấu có những bó hoa tươi dùng để trưng bày. Các cửa cầu thang đều đóng lại kín mít. Khối sáu chúng em được thầy tổng phụ trách và thầy giám thị sắp xếp hàng lối cho từng lớp. Còn ba khối, bảy, tám, chín được xếp theo sự điều động của thầy Sơn giám thị. Không khí lúc đó rất náo nhiệt. Mỗi lớp sáu chúng em được cô chủ nhiệm mua cho mỗi lớp mười cái bong bóng. Buổi lề khai giảng bắt đầu, từng lớp chúng em được bước vào trên tấm thảm đỏ cùng với lời giới thiệu mỗi lớp của cô dẫn chương trình. Sau những lời giới thiệu chính là lúc chúng tôi được thả lên trời những quả bóng, là lúc mà ai trong lòng cũng thấy toại nguyện. Sau những lời giới thiệu, phần phát biểu cùa thầy hiệu trưởng là kết thúc buổi lễ, khi mồi học sinh toàn trường bước ra khỏi trường sau một buổi lễ khai giảng đầy niềm vui. Tôi nghĩ rằng từ nay tôi chính thức là một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây tôi đã lên lớp tám nhưng kỉ niệm ngày đầy tiên đi học quả thật rất đáng nhớ.Vừa được làm quen với các bạn bè, vừa được học thêm nhiều môn học mới và cả qui luật mới. Một kỉ niệm tràn đầy niềm vui sướng với mênh mông, bao la những điều mới mẻ. Thật hạnh phúc biết bao! Đúng là một kỉ niệm khó nhạt phai trong kí ức tuổi thơ tôi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 4
Khi đã đi qua thật nhiều kỉ niệm buồn vui, tôi mới nhận ra rằng, những ngày đầu tiên luôn mang lại cho chúng ta những cảm xúc tuyệt vời nhất, Lần đầu tiên giúp mẹ làm việc nhà, lần đầu tiên đi chơi xa, hay lần đầu tiên đi học, Những cảm xúc ngày đến trường đầu tiên ấy, có lẽ không bao giờ tôi quên. Bởi nó trong trẻo, thơ ngây như chính những năm tháng học trò vậy.
Sáng ngày tựu trường là sáng ngày ngày thu, trời trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời toả tia nắng đầu thu, soi sáng mọi vật xua tan đi màn đêm. Tôi tự dậy từ sáng sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lần đầu tiên tôi mặc đồng phục của trường. Trông thật là lạ. Tôi đã trở thành cậu học trò rồi đó sao? Cả nhà đều tấm tắc khen tôi chững chạc hẳn lên, làm tôi như có động lực hơn nữa.
Mẹ chở tôi trên con đường làng quen thuộc nhưng sao mọi thứ hôm nay khác quá. Dải hoa ven đường nở rộ như chào đón những cô cậu học sinh bước vào năm học mới. Con đường làng như rộng hơn… Từng tốp học sinh tay trong tay, khăn quàng đỏ tươi rộn rã tiếng cười nói hoà vào tiếng chim hót líu lo, tiếng xe cộ đi lại làm không khí náo nhiệt hơn. Cổng trường hiện ra trước mắt tôi. Nó to và đẹp quá, cả dãy nhà nữa, thật là to lớn! Dòng chữ: ”TRƯỜNG TIỂU HỌC KIM ĐỒNG” ngay ngắn trên cổng. Cha mẹ, các bạn học sinh từng tốp một bước vào trường, đông đến kín cả cổng. Với những người cha, người mẹ có con mới vào như mẹ tôi có thể nhận thấy rõ một điểm chung, đó là gương mặt. Họ đều tỏ rõ vẻ lo lắng, suy tư mong cho con mình có ngày tựu trường đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Xen lẫn vào đó là cả sự mong đợi, hi vọng vào đứa con yêu quý của mình. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng tôi vẫn thật sự bất ngờ. Quá đông người mà cũng toàn người lạ. Tôi sợ hãi chỉ biết nép vào người mẹ, nhìn mọi người. Những cậu bạn khác cũng không hơn tôi là mấy. Đều sợ sệt, ngại ngùng trong ngày đầu tiên tựu trường.
Thế rồi tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Mẹ dắt tay tôi vào lớp:
– Đi thôi con, sau hôm nay con sẽ là cậu học trò, đầy khát vọng và ước mơ. Mẹ nhìn tôi trìu mến rồi đưa tôi đến cửa lớp. Bỗng mẹ dừng lại trước một người phụ nữ:
– Chào cô đi con. Đây là cô Nhi, cô sẽ là cô giáo của con. Rồi người phụ nữ nở nụ cười trìu mến, dắt tay tôi vào lớp học. Cô mặc bộ áo dài trắng thướt tha, mái tóc dài cùng nụ cười hiền hậu. Tôi không dám bước đi tiếp, cứ ngoái đầu lại nhìn mẹ trong lo âu. Tôi không muốn phải rời xa vòng tay của mẹ, bước vào môi trường mới với thầy cô, bạn bè đều lạ, làm sao tôi quen được đây. Cô Nhi nhẹ nhàng dỗ dành tôi với giọng nói ấm áp, vừa xa lạ nhưng cũng thân thương vô cùng:
– Bước sau ngưỡng cửa lớp học kia là cả một chân trời mới với bao kiến thức, bao bạn bè thầy cô. Rồi em sẽ dần khôn lớn và trưởng thành. Nào vào lớp thôi em.
Từng lời cô nói như mở ra cho tôi những chân trời mới, như an ủi vỗ về tôi. Tôi như được tiếp thêm niềm tin để bước vào lớp cùng bao bạn bè khác. Tôi tự tin rời khỏi vòng tay mẹ, khẽ mỉm cười rồi bước vào lớp. Có lẽ, mẹ cũng đang hài lòng vô cùng vì con mẹ dần khôn lớn lên rồi, tôi nghĩ như vậy. Quả đúng là như thế. Bước qua cánh cổng trường là ngôi nhà thứ hai của tôi, là nơi để chúng tôi học tập, rèn luyện thành người. Trường học, thầy cô yêu thương trìu mến đã dạy tôi thành người, dạy tôi cách sống tốt. Từng bước trưởng thành trên con đường học tập có cô. Không chỉ ở bậc nhà giáo, mà những người đồng hành cùng tôi là cha mẹ, bạn bè. Ngày tựu trường hôm ấy thật khó quên với bao cảm xúc lẫn lộn. Ngày tựu trường ấy đánh dấu mốc đầu tiên trên con đường đời của tôi.
Kỉ niệm thời thơ ấu với mỗi con người là không thể thay thế. Đặc biệt trên con đường thành công sau này, kí ức ngày xưa sẽ là hành trang quan trọng giúp ta tiến lên phía trước. Còn đó bao ngày tựu trường nữa nhưng ngày hôm ấy là ngày thật đẹp đẽ nhất.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 5
Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sáng mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu ăn sáng cho cả nhà. Nhì mẹ bận rộn như vậy, tôi thầm tự nhủ mình phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười đôn hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong vắt và vườn cây với đủ các lời hoa. Đến chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc không hiểu sao trên cổ của các anh chị lớp lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. Về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi cố gắng học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị ấy. Sau khi kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và căn dặn học sinh nhiệm vụ năm học mới. Khi cô đánh những tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bất chợt, tôi nhận ra… mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hoảng hốt đảo mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chị lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu… hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi ngây thơ hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị hàng xóm bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A2” “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em cố gắng học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnh cao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng không bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhộn nhịp là thế, giờ đã không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo… “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 6
Tuổi thơ của em có nhiều kỉ niệm đẹp về thời cắp sách. Em không bao giờ quên những kỉ niệm sâu sắc về ngày đầu tiên đi học.
Hôm ấy là ngày 1 tháng 9, một ngày thu trong sáng, êm đềm. Bố em là lính Biên phòng ở Điện Biên, mẹ em là y sĩ công tác ở bệnh viện huyện nên không ở nhà. Bà ngoại đưa em đi học, bà đánh thức em dậy sớm. Ăn điểm tâm một củ khoai lang rồi bà chải tóc, tết nơ cho cháu. Mặc áo sơ mi trắng, quần ka ki xanh, đầu đội mũ vải hồng, chân đi giầy vải, em cảm thấy mình cao lớn và xinh đẹp hẳn lên. Bà mỉm cười, nhìn em rồi nói: “Áo quần của bố cháu gửi về, cháu mặc vừa khéo vừa xinh”. Em khoác ba lô sách lên đôi vai, theo bà đi đến trường. Bà đi trước, em lẽo đẽo theo sau.
Con đường từ xóm Chùa qua đình Yên, đến làng Nhót sớm hôm ấy đông vui lạ. Từng đoàn học sinh, tốp năm, tốp bảy kéo nhau đi rộn ràng như đi hội. Các anh chị học lớp Bốn, lớp Năm vừa đi vừa chuyện trò râm ran. Cô, cậu nào cũng thắt khăn quàng đỏ rực rỡ. Em nhìn theo và ao ước một ngày nào đó cũng được quàng khăn đỏ đi học như ai. Đi được một đoạn đường bà bảo đưa bà xách hộ túi sách, nhưng em nói nhỏ với bà: “Cháu chưa mỏi đâu bà ạ. Cháu muốn khoác ba lô sách vở cho quen”.
Qua đình làng Yên, một cảnh tượng mới lạ hiện ra làm em vô cùng xúc động. Từ nhỏ đến giờ, em chưa một lần nào đi qua khỏi cổng đình làng Yên. Hàng bạch đàn xanh biếc chạy dọc hai bên vệ đường. Chim sâu chuyển cành kêu ríu rít. Cánh đồng lúa xanh biếc bao la, đàn cò trắng xòe cánh bay trong nắng mai. Có một vài đứa bé được bố mẹ chở đi học bằng xe đạp. Thằng Bình con chú Quý lại được cưỡi trâu đi học. Nó ngồi vắt vẻo như một kị sĩ tí hon ra trận. Hình ảnh thằng Bình cưỡi trâu đi học trông thật buồn cười, ngộ nghĩnh làm em nhớ mãi.
Mái trường ngói son nằm ở chân đồi Quang đã hiện ra. Con đường liên thôn non cây số mà em cảm thấy xa lắc, cổng trường có tấm biển vàng nổi bật dòng chữ đỏ: “Trường Tiểu học Nguyễn Trãi”. Sân trường rộng mênh mông, lát xi măng phẳng lì. Cột cờ là một cây luồng sơn xanh cao chót vót, phấp phới lá cờ đỏ sao vàng.
Các cô giáo mặc sơ mi quần âu, trẻ trung, xinh tươi đứng trước cửa lớp. Theo phiếu, bà dẫn em đến lớp 1E do cô giáo Nhung phụ trách. Nhiều vị phụ huynh đứng quanh cô giáo. Tất cả đều vui vẻ. Em và nhiều bạn chưa quen cứ nhìn nhau, mỉm cười. Ánh mắt và nụ cười của tình bạn tuổi thơ ấy em sẽ mang theo suốt cuộc đời.
Bỗng một hồi trống vang lên. Chúng em xếp hàng để chuẩn bị đi vào lớp. Như một đàn chim non, lông cánh xanh biếc, đỏ hồng, ánh mắt ngời lên, ríu ra ríu rít. Trống ngực em đập thình thình. Vào đến cửa lớp, em ngoái cổ nhìn bà, thấy bà giơ tay vẫy vẫy. Em được xếp ngồi vào bàn đầu, tất cả đều con gái. Cả bốn đứa đều mang tên loài hoa: Quỳnh, Lan, Huệ, Hồng. Chỉ một lúc sau là chúng em đã quen thân.
Buổi học đầu tiên, cô giáo dạy chúng em xếp hàng, cách ngồi học, cách đọc bài và giơ tay phát biểu. Cô dạy chúng em hát bài “Đi học”. Cô giáo hát rất hay, rất vui tính. Chỉ mấy phút sau, chúng em đã hát rộn ràng:
“Trường của em be bé
Nằm lặng dưới hàng cây
Cô giáo em tre trẻ
Dạy em hát rất hay…”
Cô giáo khen: “Các em ngoan và giỏi lắm!”, cô dặn dò ngày mai đi học đúng giờ, ăn mặc sạch đẹp. Cô bảo đến ngày 5 tháng 9, nhà trường mới tổ chức lễ khai giảng năm học mới.
Một hồi trống kéo dài. Chúng em xếp hàng ra về. Mẹ em đã đứng đợi ở cổng trường. Mẹ chở em bằng xe đạp. Lúc đi qua chợ Ngót, mẹ mua bánh đúc cho con gái ăn. Mẹ hỏi: “Con gái mẹ có ăn mắm tôm không?” Em cười và lắc đầu. Hương vị bánh đúc nhân lạc ấy em nhớ mãi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 7
Trong cuộc sống của mình, tôi có những kỉ niệm thật ý nghĩa và rất khó phai. Ngày đầu tiên đi học là một ngày như thế.
Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp, lo âu của đêm trước ngày đến lớp. Mẹ đã cẩn thận sắp sẵn sách vở vào cặp cho tôi vậy mà tôi vẫn băn khoăn lấy ra đếm lại. Một cuốn vở, hai cuốn vở… sách tập đọc, sách toán… bút chì, bút mực… “Ơ mẹ ơi! Thước ê-ke của con đâu mẹ?”. Tim tôi thót lên! Trời ơi, nếu tôi không kiểm tra lại thì ngày mai đến lớp có phải sẽ bị thiếu không! Nhưng mẹ lại mỉm cười nhìn tôi rất ngộ: “Các con đâu đã dùng đến thước ê-ke!”. Rồi như sợ tôi lo lắng quá, mẹ nói thêm: “Hôm trước cô không dặn đâu. Cặp con đã nặng lắm rồi, không nên cho thêm con ạ”. Rồi mẹ ôm tôi vào lòng đưa tôi đi ngủ. Nằm trong vòng tay âu yếm của mẹ, tôi vẫn không nén được những trằn trọc, tôi gỡ tay mẹ rồi xoay ngang xoay dọc hồi lâu mới ngủ được…
Sáng hôm ấy, một buổi sáng mùa thu trong xanh và dịu mát. Mẹ đèo tôi trên chiếc xe đạp mẹ vẫn dùng đi làm hàng ngày. Khác với mọi hôm, sớm nay, mẹ đi rất chậm và ít nói. Dường như mẹ đang đợi tôi hỏi điều gì. Xung quanh tôi thì ồn ào đến lạ. Từng nhóm học sinh lớn nắm tay nhau cười nói vui vẻ. Dọc đường đến trường, có hàng chục nhóm học sinh như vậy. Duy chỉ bầu trời vẫn mênh mang lặng im. Gió thổi rất nhẹ, mơn man trên những sợi tóc tơ của tôi. Hàng cây hai bên đường lao xao, chúng dường như xanh hơn mọi ngày thì phải. Chiếc xe càng đến gần trường, tim tôi càng đập mạnh. Sự im lặng của mẹ khiến tôi phải rụt rè hỏi rất ngây ngô: “Mẹ, vậy đến trưa con có được về không?”. Mẹ đáp: “Có chứ con. Con học với cô giáo và các bạn một lát buổi sáng thôi, đến trưa, mẹ lại đón con về với bố mẹ”. “Vậy… vậy… có giáo con có ghê không mẹ? Lại toàn các bạn mới, các bạn ấy có bắt nạt con không…?”. Tôi gần như suýt khóc khi bật lên câu hỏi ấy: Tôi đã nghĩ về nó suốt đêm qua. Mẹ lại dịu dàng đáp: “Không đâu con. Cô giáo con rất hiền và xinh nữa. Cô sẽ dạy con những điều mà mẹ không thể dạy được. Các bạn con cũng đáng yêu như con vậy. Các bạn ấy sẽ trở thành những người bạn tốt của con, giống như cô Thuỷ với mẹ hay chú Đức và bố ấy”. Tôi đã an tâm hơn và vòng tay ôm lấy người mẹ…
Cổng trường tiểu học hiện ra trước mắt tôi lộng lẫy và trang nghiêm quá. Cánh cổng to rộng đã được mở ra; phía trên cổng là những lá cờ rực rỡ sắc màu gió thổi tung bay vô cùng đẹp mắt. Trong sân trường, đông đảo học sinh, giáo viên đang trò chuyện sôi nổi. Chậm rãi theo bước chân mẹ vào sân trường, tôi thấy mình bé nhỏ và đơn độc quá. Nhưng mọi người chẳng ai để ý đến tôi, và gương mặt ai cũng hớn hở. Bất chợt, giọng mẹ vang lên rất nhẹ:
– Em chào cô giáo ạ!
Tôi giật mình nhìn lên: Cô giáo chủ nhiệm của tôi mặc áo dài trắng đang tươi cười nhìn mẹ và tôi. Cô đáp:
– Tôi chào chị và cháu. Chị cho tôi đón cháu vào lớp.
Mẹ đẩy nhẹ tôi về phía cô rồi nói:
– Gia đình rất mong cô giúp đỡ cháu, cháu nhút nhát lắm!
Rồi quay sang tôi, mẹ mỉm cười:
– Con phải nghe lời cô giáo và học hành chăm chỉ nhé!
Nói rồi mẹ chào cô giáo quay về. Trong khoảnh khắc, tôi như thấy thời gian ngưng đọng lại, mẹ cứ xa tôi dần… Nhưng giọng cô giáo ấm áp, dịu dàng vang lên khiến tôi bình tĩnh lại: “Cô đưa Trung vào lớp nhé!”. Theo chân cô, tôi bước vào lớp học, lớp đã gần như kín hết chỗ ngồi, những gương mặt ngơ ngác, ngại ngùng, lo lắng… cùng quay về phía tôi. Cô đưa tôi vào một bàn gần bục giảng, ở đó đã có một cô bé xinh xắn, lém lỉnh ngồi sẵn.
Cô trở về bàn giáo viên rồi nói với cả lớp:
– Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em. Cô hi vọng các em sẽ chăm chỉ học tập đế bố mẹ và cô vui lòng. Các em có đồng ý không?
Tiếng “có” vang lên yếu ớt và lẻ tẻ. Cô mỉm cười rất dịu dàng. Tôi còn nhớ, hôm ấy chúng tôi học bài Tập đọc “ò ó o”. Tiếng cô giáo thật dịu dàng, tóc cô thật dài và áo cô thật đẹp. Tiếng “ò ó o” thỉnh thoảng lại vang lên từ một bạn nào đó rất ngộ. Suốt giờ ra chơi, đám học sinh chúng tôi làm quen với nhau bằng tiếng gà gáy nhộn nhịp ấy. Cô bạn ngồi cạnh tôi rất bạo dạn, bạn ấy luôn miệng bình luận “tiếng gáy” của các bạn trong lớp rồi kết luận:
– Người gáy hay nhất là ấy đấy!
Sau giờ Tập đọc là giờ học Toán. Tôi đã được mẹ dạy đếm từ trước nên tiết học đầu tiên khá dễ dàng. Tôi còn dạy cô bạn cùng bàn cách dùng que tính nữa, bạn ấy không có que tính mà.
Buổi học đầu tiên không đáng sợ như tôi tưởng tượng. Lúc mẹ đến đón tôi vẫn ngỡ ngàng vì phải chào cô giáo và các bạn. Nhìn gương mặt tôi hớn hở, mẹ rất vui. Suốt dọc đường về và cả ngày hôm đó, tôi ríu rít kể cho mẹ nghe về tiếng “ò ó o” của lớp và cô bạn cùng bàn…
Buổi học đầu tiên trong đời tôi đã qua đi nhưng vẫn còn đó những dư âm trong trẻo, tươi vui và xúc động. Tôi không thể quên được hình ảnh của mẹ, hình ảnh của cô, của những người bạn học đầu tiên trong đời và bài học đầu đời đáng yêu của mình.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 8
Nhân lúc soạn lại tủ sách cũ để sắp xếp góc học tập cho niên học mới khi bước vào lớp 8, em làm rơi ra một tấm ảnh kỉ niệm năm lớp một, chụp cùng bè bạn ngày lãnh thưởng cuối năm. Nhìn gương mặt ngây thơ của em và các bạn trong ngày ấy… bao kỉ niệm ngày đầu tiên nhập học trường tiểu học lại trở về trong trí óc em, rõ ràng như một cuốn phim.
Đó là một buổi sáng đầu tháng 9. Sau một đêm mưa, trời Sài Gòn nắng ấm dìu dịu. Mẹ gọi em dậy sớm, mặc vào cho em một chiếc áo trắng tinh cổ lá sen và chiếc váy màu xanh nước biển mà mẹ đã ủi kĩ đêm qua. Mẹ bảo em quay đi quay lại mấy vòng., em lúng túng làm theo lời mẹ với nỗi hồi hộp. Rồi mẹ ôm em vào lòng và bảo: – Con gái mẹ giờ đã lớn rồi, năm nay con không mặc áo đầm bông đi nhà trẻ nữa, con đến trường này học lớp một. Cô giáo sẽ thay mẹ dạy con những điều mới, điều hay con phải ngoan ngoãn nhé! Đi đường, em lo lắng tự nhủ: Không biết cô giáo có khó lắm không nhỉ? Sao mà cuốn sách “Tiếng Việt” mẹ mua nhiều chữ đến thế? Mình có học hết và nhớ hết không nhỉ? Còn cuốn sách Toán và bao nhiêu cuốn sách nữa, sao mà nó dày cộm, không như các cuốn sách tô màu của nhà trẻ!… Hai bên đường, người và xe chạy ngược xuôi, nườm nượp, em ngồi sau xe của mẹ, nghe loáng thoáng tiếng mẹ dặn dò: – Con vào trường, phải lễ phép chào các thầy, các cô con nhé, tìm xem lớp một C ở đâu, thì đứng vào xếp hàng, nếu bạn nào chen lấn thì con cứ tạm nhường nhịn bạn; nếu bạn nào bắt nạt con, phải nói khéo, nếu bạn vô lí cố tình gây chuyện thì con phải mách cô giáo, đừng gây gổ với các bạn con nhé!…
Đã đến cửa trường, nghe mẹ dặn thế, tôi càng ngại ngần bước vào sân mặt tôi ngẩn ra… nhìn mẹ lo âu như chực khóc! Mẹ tôi cười xòa, ôm tôi mà nói: – Mẹ lo xa mà dặn con thế thôi, chứ trường này, các bạn con cũng có cha mẹ, dặn dò, dạy dỗ các bạn như ba mẹ đã dạy dỗ, dặn dò con vậy mà! Này nhé: Hôm nọ xem danh sách lớp con, thấy có tên của bạn Bình Minh và bạn Anh Dũng, cùng là bạn của lớp mẫu giáo cũ, con có nhớ không? Nghe đến đó, tôi mới hết rưng rưng nước mắt, mỉm cười và gật đầu, tạm biệt mẹ. Cầm chiếc cặp nặng nề và to kềnh càng ấy, tôi lúng túng bước vào sân trường, cổng trường đầy đăc học sinh tôi ngước nhìn bốn bên xem lớp 1C của tôi ở đâu, nhưng tôi chỉ thấy loáng thoáng các anh, các chị lớp bốn, lớp năm đang chạy quanh tôi, chơi trò rượt bắt một cách vui vẻ. Những anh chị ấy làm tôi không tìm đường đến lớp mình, nhưng sau lại cho tôi cảm giác yên tâm: Ngôi trường này là một nơi vui vẻ, có lẽ ít ngày sau, tôi sẽ cùng bạn Bình Minh, Anh Dũng và các bạn mới chơi đùa nơi đây! Nghĩ vậy, tôi mỉm cười và có thêm kiên nhẫn, tìm ra lớp mình?
Vừa rảo bước trên sân tìm lớp, trong trí tôi vừa lúc vừa nhớ lại giọng đọc một bài văn hay của mẹ tôi đêm qua: “Con ơi! Hiện thời, không một đứa trẻ nào mà không đi học. Con hãy nghĩ đến những lúc người thợ làm lụng cặm cụi cả ngày, tối đến còn phải cắp sách đi học, những cô thiếu nữ suốt tuần bị giam giữ trong xưởng, chủ nhật đến, cũng rủ nhau đi học, những binh lính hết giờ luyện tập cũng đem sách vở ra học, viết. Cho đến những đứa trẻ mù, trẻ cảm, chúng cũng đều đi học cả.
Mỗi buổi sáng, lúc con ra đường, con hay nghĩ cũng vào giờ này, trong thành phố ta có thể có đến ba vạn đứa trẻ cũng như con, đi “chầu” lớp học trong ba tiếng đồng hồ để được mở mang trí tuệ. Con hãy tưởng tượng cũng vào giờ này, có những đứa trẻ lếch thếch trên những con hẻm nhà quê, rảo bước trong các thành phố phường huyên náo, dưới bầu trời oi ả hay trong cơn mưa tuyết lạnh lùng, chúng đi thuyền ở xứ chằng chịt sông ngòi, chúng phải cưỡi ngựa trên những cánh đồng không mông quạnh hay ngồi xe trượt trên những bãi bằng giá lạnh, chúng xuống lũng, lên đồi, chúng xuyên rừng, lội suối, chúng vượt qua những ngọn đồi hẻo lánh hoang vu. Ăn mặc hàng nhìn lối khác nhau, nói bằng trăm thứ tiếng khác nhau. Từ ngôi trường lấp lánh trong tuyết xứ Canada đến nóc trường hẻo lánh lẫn trong khóm hồi xứ Ả Rập, có tới hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một điều giống nhau bằng các thể thức khác nhau. Trong cái “tổ kiến học sinh” ấy, con được hân hạnh dự phần. Cố lên, tên lính nhỏ trong đạo quân lớn lao kia! Cố lên con ơi, lấy sách vở làm khí giới, lấy lớp học làm quân đội, lấy thế giới làm bãi chiến trường, coi sự ngu dốt là thù địch và lấy sự văn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn, con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hề làm tên lính hèn nhát!” Khi tôi đứng xếp hàng vào lớp 1C một lúc sau thì cô giáo mới của chúng tôi xuất hiện. Đó là cô N, một cô giáo có dáng vẻ tận tụy và gầy gò. Cô hướng dẫn chúng tôi xếp hàng rồi dắt chúng tôi lên lớp. Buổi học ấy, cô giáo xếp chỗ ngồi, chia tổ cho chúng tôi. Điều vui nhất là tôi và bạn Bình Minh lại được xếp vào cũng một tổ. Cô còn dặn chúng tôi phải mua bao nhiêu quyển vở, bao bìa dán nhãn ra sao. Những quy định về kỉ luật, cách giơ tay phát biểu và những trường hợp sẽ được cô khen thưởng. Tôi càng ngày càng thấy có nhiều điều mới và hay… Reng… Reng… giờ ra chơi ấy, tôi đã cùng bạn Bình Minh và một bạn mới chạy chơi rượt bắt , nhưng rủi sao, khi gần bắt được bạn Minh thì tôi trượt chân ngã, máu rớm ra ở đầu gối. Các chị lớp lớn chỉ cho chúng tôi “phòng y tế”. Hai bạn cùng dìu tôi về phòng y tế. Nhìn vẻ mặt lo lắng của các bạn cũ và mới, tôi cảm động quá, nhìn các bạn mỉm cười: “Không sao, không có đau đâu mà, hay mình chơi tiếp nhé?”. Nhưng bạn Minh nói: “Thì bạn cứ vô nhờ cô y tá băng lại đi, rồi mình chơi tiếp được mà!”
Những giọt “An côn” làm tôi đau rát quá, xuýt xoa, nhăn nhó. Nhưng sau khi cô y tá lau chùi và băng bó xong, tôi lại hết đau ngay. Chúng tôi lại tiếp tục vui đùa trên những dãy hành lang lớp một. Vậy mà khi vào học tiếp hai tiết nữa, tôi thấy bụng đói và nhớ mẹ lạ lùng, tôi cố quên hình ảnh mẹ để nghe cô giảng cho đến khi trống trường báo hiệu tan học. Bỗng một giọng nói đột ngột vang lên: “Con ơi, ngồi làm gì ở đó mà lâu thế? Con dọn dẹp, sắp xếp xong chưa? Đi ăn cơm nào!” Tôi giật mình nhìn lại, thì ra mẹ đã kéo tôi về thực tại: năm học lớp tám đang chờ đón tôi. Tạm biệt mùa hè!
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 9
Năm nay em đã lên lớp năm, đã năm lần bước qua cái ngày đầu nhập học. Tuy vậy, ngày đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất. Mỗi khi nhắc tới, những hình ảnh đẹp đẽ ấy dường như lại hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.
Buổi tối trước ngày lễ trọng đại ấy, em và mẹ đã cùng nhau sửa soạn đồ đạc. Nào là cặp sách, hộp bút, quần áo đồng phục. Em cứ lo lắng, bồn chồn không yên đến nỗi lúc đi ngủ mà đầu óc em cứ nghĩ vẩn vơ, không tài nào nhắm mắt ngủ được. Mẹ đành phải sang an ủi em và kể cho em nghe về ngày đầu tiên đi học của mẹ. Mẹ bảo rằng hồi đó mẹ cũng lo lắng như em vậy. Trong đầu mẹ hiện lên hàng tá các câu hỏi “Các bạn có thân thiện không?”, “Cô giáo có hiền không?”, “Liệu mình có làm tốt ở trường không?”. Đến bây giờ nghĩ lại mẹ vẫn thấy buồn cười vì những câu hỏi ngây ngô của mình.
Mẹ còn kể, ngày xưa đời sống khó khăn, các trường học không có đồng phục như bây giờ. Đi nhập học mà có chiếc áo trắng, quần dài với đôi dép đã là sang lắm rồi. Đồ dùng học tập cũng toàn dùng lại từ những người đi trước. Ấy vậy mà ai cũng phấn đấu học hành thật tốt để không phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, thầy cô. Nghe mẹ kể, em thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, em thấy mình đang lạc vào cõi thần tiên, có ông Tiên, ông Bụt, cô Tấm, nàng Lọ Lem trong những câu chuyện mẹ thường hay kể.
Sáng hôm sau, em dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, mẹ chở em tới trường. Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa thu đẹp trời. Khung cảnh ấy giống hệt như khung cảnh mà nhà văn Thanh Tịnh đã miêu tả “Cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không còn những đám mây bàng bạc… “. Nắng tinh khôi, nhảy nhót trên những vòm lá xanh còn ướt đẫm sương đêm. Gió heo mây hây hẩy thổi làm tâm hồn cũng bớt xáo động. Vài chú chim chuyền cành, hót líu lo như muốn nói “Các bạn học sinh đã nhập học rồi đấy”. Hai bên đường, các anh chị lớn đang đi bộ đến trường. Tiếng cười nói vui vẻ phá vỡ bầu không gian yên tĩnh trước đó. Con đường này tuy đã đi lại nhiều lần, nhưng lần này em lại thấy lạ. Cảnh vật xung quanh có sự đổi thay bởi em cũng đã thay đổi, đã là cậu học trò sắp bước vào lớp Một, sắp được đến cánh cổng của vô vàn tri thức mà trước giờ em chưa từng được tiếp xúc qua.
Ngôi trường Tiểu học Nguyễn Trãi chỉ cách nhà em hai cây số, nên chỉ mất tầm 15 phút đi xe là em đã đến trường. Sân trường đông vui nhộn nhịp. Các bạn nam tỏ ra mạnh dạn. Các bạn nữ ngại ngùng quẩn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Họ như con chim nhìn quãng trời rộng muốn bay nhưng còn ngập ngừng, e sợ. Họ ao ước được như các anh chị lớn, đã biết lớp, biết trường, biết thầy cô bè bạn để khỏi ngập ngừng lo sợ trong cảnh lạ. Em cũng thế. Nhìn ngôi trường đồ sộ, em cảm thấy mình mới nhỏ bé làm sao. Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người.
Buổi chào cờ đầu tiên trong đời thật long trọng và trang nghiêm. Tiếng trống trường giòn giã thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ Quốc tung bay trong gió. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Sau buổi chào cờ, em cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Buổi học đầu tiên không học chương trình mới mà cô giáo để dành thời gian giao lưu và làm quen. Cô giáo của em rất hiền và xinh đẹp, các bạn cũng rất thân thiện. Em cũng nhanh chóng làm quen được với các bạn. Điều đó làm em cảm thấy rất vui mừng và thoải mái. Khi về nhà, em kể chuyện ở lớp cho mẹ em. Mẹ ôm em vào lòng, xoa đầu rồi nói “Con mẹ đã lớn thật rồi”.
Con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ trải qua những ngày tháng đáng nhớ. Nhưng có lẽ, dù thời gian có trôi đi như thế nào thì kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học vẫn là một mảnh kí ức không thể phai trong tim mỗi người.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 10
Hàng năm cứ đến ngày khai trường, lòng tôi lại nao nao đến khó tả. Cái cảm giác bâng khuâng đến xao xuyến – và ngày này đã trở thành kỷ niệm khó phai trong ký ức của tuổi thơ tôi…
Vài hôm trước ngày khai giảng, ba mẹ tôi hối hả mua cho anh em chúng tôi từng cái áo, cái quần, đôi dép… đến cái nón, cây viết và cẩn thận bao bìa, dán nhãn cho anh em tôi từng quyển tập, quyển sách. Cả đêm, ba mẹ vẫn không ngủ để chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho chúng tôi ngày mai đến trường. Hẳn là để chúng tôi có được niềm vui ngày tựu trường, gánh nặng trên vai của ba mẹ đã phải nhiều hơn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn đầy trong mắt của ba mẹ.
Trời vừa rạng sáng, tôi đã vội vàng mặc quần áo mới, mang đôi giày “ba-ta” trắng tinh vào và đứng soi trước gương. Tôi khẽ mỉm cười sung sướng: “Ừ, giờ thì mình đã là học sinh cấp ba rồi nhé!”. Rồi tôi đạp xe nhanh chóng đến trường với niềm vui hớn hở: sắp gặp bạn bè và thầy cô mới…
Hàng cây quen thuộc bên đường ngày nào, giờ sao khác quá. Có lẽ chúng cũng rạo rực như chúng tôi. Những hạt sương tối qua vẫn còn lấm tấm trên lá, đang long lanh dưới nắng mai vàng rỡ, vô cùng ngoạn mục. Dường như mọi vật đều tràn đầy sức sống.
Bước chân vào ngôi trường cấp ba, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm, bỡ ngỡ đối với tôi. Ngôi trường mới này có khuôn viên lớn hơn, cây cỏ và hoa kiểng nhiều hơn so với trường cũ của tôi. Nhiều phòng học dài cứ nối tiếp nhau… Tôi ngơ ngác kiếm tìm lớp học của mình, bước đi tới lui liên tục làm trán ướt đẫm cả mồ hôi.
Tôi cố đảo mắt xung quanh để tìm một đứa bạn cũ nhưng cũng đành thất vọng. Tất cả đều là bạn mới, lạ lẫm. Ai cũng trang phục chỉnh tề, tươm tất từ đầu tóc, mặt mũi đến giày dép. Mọi thứ đều sạch sẽ, mới tinh. Dường như các bạn đều muốn khám phá tất cả những cái còn bỡ ngỡ xung quanh mình, với tâm trạng hớn hở và rạo rực.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy có vài anh chị năm trước đang tụm năm, tụm bảy trò chuyện ríu rít. Các anh chị trông có vẻ tự tin hơn so với chúng tôi. Họ bắt chuyện và hướng dẫn tận tình cho chúng tôi biết chỗ của căn tin, thư viện, nhà sách, giới thiệu cho chúng tôi biết sơ nét về từng giáo viên sẽ dạy mình… Chúng tôi cứ ngơ ngác lắng nghe hướng dẫn của các anh chị.
Tiếng kẻng vang lên, báo hiệu giờ vô lớp, khác với tiếng trống quen thuộc của trường cấp hai ngày nào. Chúng tôi nhanh chóng xếp hàng và chờ giáo viên chủ nhiệm xuống lớp. Tâm trạng bạn nào cũng náo nức và hồi hộp. Bỗng tôi nghe có tiếng hỏi thăm quen thuộc và thân thương: “Bạn tên gì? Nhà ở đâu? Năm rồi học trường nào vậy…?”
Nhiều năm trôi qua nhưng những cảm xúc về ngày khai giảng đối với tôi khó có thể diễn tả hết, nó đã in sâu vào con tim của tôi từ bao giờ. Và mỗi năm cứ đến ngày này là lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc da diết đến không nguôi…
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 11
Cái ngày trọng đại ấy – ngày đầu tiên tôi đi học, đã trôi qua thật ngọt ngào ở một lớp học bé xíu ươm màu nắng…
Sáng sớm, dưới những hàng phượng chiu chít bông, có một con bé lẽo đẽo ôm tập theo vành nón mẹ đi học. “Đi học”, một khái niệm hoàn toàn xa lạ với cô bé, bảo sao nó không hồi hộp? Bao nhiêu câu hỏi cứ thi nhau hiện lên trong đầu nó cốt để vẽ ra một bức tranh về ngôi trường kia. Mải mơ mộng, con bé không biết đã đến nơi tự lúc nào. Mẹ nó đang nói chuyện với cô giáo, thỉnh thoảng lại cười chỉ vào nó, nhưng nó đâu quan tâm.
Kia là “Ngôi trường”. Một khoảng sân không tường rào, thênh thang gió, lô xô đủ thứ cây ăn quả chín mọng mà đứa con nít nào cũng phải thèm. Một phòng học bé xíu ngói đỏ tường rêu mốc núp dưới tầng lá xanh. Một lũ nhóc lít nhít cùng tuổi nó đang nô đùa ầm ĩ trên bậc thềm đất nện. Bỗng, mẹ đẩy nhẹ con bé về phía cô. Đến bây giờ nó mới ngắm cô thật kĩ. Cô đã lớn tuổi, mái tóc dài hoa râm và đôi mắt thật hiền. Khom người, cô chìa tay về phía nó. Phải là người khác thì con bé đã quay đi, giấu mặt sau lưng mẹ mếu máo sợ. Nhưng sao ở gần cô nó lại thấy thật ấm áp thương thương. Lạ ghê! Khẽ đặt nắm tay bé xíu vào bàn tay cô, con bé cúi đầu bi bô: “Con chào cô ạ!”.
Giờ học đầu tiên cô không cho nó tập tô chữ như chị Hai kể. Cô giáo dặn dò đủ điều, từ chuyện chỗ ngồi đến việc bao vở, cầm bút. Chuyện gì cô cũng hướng dẫn kĩ. Nhưng nó đâu có nhớ gì đâu. Mà nhớ làm chi cho mệt, thế nào trưa nay đón, mẹ cũng hỏi cô rồi chuẩn bị tươm tất cho nó cả thôi. “Nhưng – cô đột ngột chuyển giọng làm nó chú ý – trước khi là học sinh các con phải nhớ: Tiên học lễ, hậu học văn” con bé khoanh tay ngay ngắn trên tập vở, mắt xoe tròn lắng nghe bài giảng đầu đời! Bây giờ nó cũng đang đi học như ai, cũng đường hoàng ngồi trong lớp học, cũng được nghe lời cô giáo giảng để… để… À, đúng rồi! Để “Mở mang tri thức” y như lời ba nói tối qua.
Nửa buổi học đầu tiên trôi qua êm thấm. Ra chơi. Cô giáo vừa quay lưng cất hộp phấn, lũ trẻ đã đua nhau ào ra sân. Con bé líu ríu chạy theo. Vui ghê! Mà cũng lạ ghê, lần đầu tiên con bé chơi giữa nhiều người lạ mà không hề mè nheo mít ướt. Ban đầu, ai cũng lạ lẫm nhưng rồi đều nhập cuộc nhanh chóng vào những trò chơi hấp dẫn. Tiếng cười làm nắng hè rộn rã vang lên ngập khoảng sân nhỏ. Đột nhiên: “Xoảng!”. Chiếc dép của con bé bay tít lên cao. Dưới đất một chậu cây vỡ tan tành. Miếng chậu văng ra quẹt cả vào má nó. Lũ bạn kinh hãi, trố mắt vây quanh. Con nhóc nằm bẹp dưới đất oà lên. Đau thì ít, sợ thì nhiều. Nó sợ cô giáo giận nó, mắng rồi không cho nó đi học nữa. Sợ phải xa nơi này – cái nơi mà nó đã yêu ngay từ lần đầu đặt chân đến. Cô giáo tất tả chạy ra, đỡ nón len, phủi bụi. Con bé nhắm tịt mắt chờ cô mắng. Một tấm khăn ướt, lạnh tê cả người áp vào mặt nó. Con bé ngạc nhiên, ti hí nhìn hàng lông mày thanh thanh đang xô vào tròng kính.
Buổi học lại bắt đầu. Nó được đặc cách ngồi trong lòng cô để nghe chuyện. Giọng cô thật hay. Lâu lâu, nó cứ phải có kìm tiếng nấc để khỏi làm cô ngừng lại: “Hết đau chưa con?”. Rồi cô vỗ nhẹ vào đùi nó tiếp tục kể. Con bé ngã vào cô. Nghe thật dịu êm!
Đến khi nó tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao và mẹ đã đợi sẵn ở cửa tự lúc nào. Nó dụi mắt, tuột xuống, ôm tập sà vào lòng mẹ rồi líu ríu chào cô. Trên đường về nhà nó cứ nhắc mãi: “Mai mẹ nhớ gọi con dậy sớm đi học nghe!”.
Thoắt cái đã tám năm trôi qua. Con bé ngày ấy đã là tôi của bây giờ. Một cô học trò hằng ngày vẫn đạp xe đến trường. Vẫn vui đùa nghịch ngợm với bạn bè. Vẫn tíu tít kể chuyện khi có ai hỏi về vết sẹo trên má. Để rồi, mỗi khi đi ngang qua chốn ấy bỗng dừng lại bật cười ấm áp.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 12
Năm nay em đã là học sinh lớp 8. Tám lần được dự lễ khai trường với bao kí ức trong trẻo, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn để lại trong em kí ức ấn tượng sâu đậm nhất.
Trước ngày khai giảng, mẹ đã chuẩn bị cho em đầy đủ những thứ cần thiết. Đêm hôm ấy,em cảm thấy tâm trạng em nôn nao, háo hức. Có một điều gì đó cứ ẩn hiện trong tâm trí em. Mẹ bảo em đi ngủ sớm để mai còn đi học.
Sáng hôm sau, mẹ đưa em đến trường. Ngồi sau chiếc xe đạp em cảm thấy dường như những cảnh vật hai bên đường đang thay đổi lạ kì. Ngôi trường Tiểu học Vạn Phước 2 cách nhà em chừng hai, ba cây số mà sao em thấy xa ghê! trên con đường đến trường, em thấy các phụ huynh dẫn con mình đi tựu trường rất đông.
Khi vào sân trường, em thấy người đông như hội, ai cũng mặc những bộ đồ mới tinh. Các bạn trai tỏ vẻ mạnh dạng còn các bạn gái thì ngại ngùng, quấn quýt bên mẹ, chẳng dám đi đâu xa. Nhìn thấy ngôi trường rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ tập làm quen với chỗ đông người.
Một hồi trống vang lên, báo hiệu lễ khai giảng bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng thắm đỏ thắm trên vai nhanh chóng xếp hành ngay ngắn. Phụ huynh trao con mình cho các thầy cô chủ nhiệm lớp Một. Đâu đó nổi lên tiếng khóc thút thít và tiến gọi mẹ khe khẽ. Em cũng vậy, bịn rịn chẳng muốn rời xa mẹ chút nào. Một nỗi niềm xúc động khó tả đang lên trong lòng.
Cô hiệu trưởng cất tiếng đọc lời khai giảng năm học mới. Sau đó, cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em rất nhiều điều. Cô chúc chúng em học ngày càng tiến bộ.
Buổi học kết thúc, chúng em theo cô Bình vào nhận lớp. Lớp Một B gồm 30 học sinh mới. Cô xếp em ngồi chỗ bạn Lan và Minh. Chúng em rụt rè, chao hỏi làm quen với nhau. Những lời chào làm quen thật dễ thương làm sao!
Tan học, mẹ đứng chờ sẵn em ở cổng trường. Em vội chạy đến xà vào lòng mẹ và kể cho mẹ nghe về buổi tựu trường. Cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 13
Tám năm về trước, mẹ đã dẫn tôi đến thăm trường khi về thăm bà ngoại, trường cấp I, cấp II Hải Bằng ngày xưa. Mẹ học hết lớp 7, rồi đi thanh niên xung phong, mãi đến năm 1976 mới trở về làng. Mẹ nói: “Các thầy giáo, cô giáo cũ phần lớn ở tỉnh xa. Nay không còn gặp thầy cô nào nữa. Lớp học trò, bạn cũ của mẹ ngày xưa, nay đã có gia đình; có một số đi bộ đội đánh MT đã thành liệt sĩ”.
Lên lớp 6, tôi mới được vào học trường của mẹ ngày xưa. Anh trai tôi học trên tôi hai lớp. Ngày khai trường, tôi theo anh trai đi học. Thấm thoắt thế mà đã gần ba năm. Ngôi trường đã trở thành chiếc nôi của anh em tôi và bao bạn bè cùng trang lứa.
Xã tôi là một xã nghèo, nơi đồng chua nước mặn vùng duyên hải. Gần đây, trường mới được xây dựng lại. Không còn cảnh mái lá, phải học “ca ba” nữa. Một nhà hai tầng có 12 phòng học. Một dãy nhà ngói mái nhọn 5 gian rất xinh xắn. So với các trường quanh vùng, thì trường tôi còn khiêm tốn lắm. Chiếc trống trường to bằng cái thúng. Thư viện chưa có nhiều sách báo. Mãi tới đầu năm học này, Hội cựu chiến binh xã mới tặng trường hai chiếc máy tính. Bàn ghế, bảng đen còn sơ sài…
Nhưng cảnh quan trường tôi rất đẹp. Sân trường cát mịn rộng mênh mông. Chiều thứ Bảy nào, đội bóng đá các lớp cũng thi đấu giao hữu. Như ngày hội đông vui, tiếng hò reo cổ vũ vang động một vùng quê. Khu vườn sinh vật cảnh là “vườn bách thảo” như cô giáo Liên từng nói. Vườn hoa có hàng trăm loài hoa đẹp. Có vườn trồng cây thuốc nam, kho dược liệu có đến mấy trăm loài. Những giờ ngoại khoá sinh vật, thực vật vô cùng thú vị. Phía sau trường là vườn cây bạch đàn có hơn một vạn cây. Mới trồng được gần năm năm mà vườn cây rợp một màu xanh bát ngát. Thầy hiệu trưởng và bác Hội trường hội phụ huynh học sinh nói: “Độ năm, sáu năm nữa sẽ đốn bạch đàn bán cho vùng mỏ, lấy tiền xây dựng trường to đẹp hơn, mua sắm thiết bị dạy và học”. Những ngày hè nắng đẹp, những ngày thu trong veo, tiếng lá bạch đàn lao xao, ngồi trong lớp học nghe mơ hồ như tiếng sóng biển rì rầm từ xa vọng lại. Phấn hoa bạch đàn vàng nhạt, thoảng bay trong gió nhẹ, như ướp hương thầy trò và ngôi trường. Mỗi buổi sớm, khi mặt trời mới mọc, trên đường đi học, từ xa, nhìn thấy tường vôi trắng tinh khôi, mái ngói đỏ son của ngôi trường thân yêu in rõ trên màu xanh bạch đàn, lòng tôi cứ rộn lên náo nức.
Quy mô trường tôi còn nhỏ bé so với các trường quanh vùng. Mười hai lớp, gần 500 học sinh với 24 thầy cô giáo. Nhiều cô giáo rất trẻ, rất nhiệt tình. Học sinh là con em trong xã; bạn học là người làng dưới, xóm trên. Trường Hải Bằng là trường tiên tiến cấp huyện. Đội học sinh giỏi Văn, giỏi Toán đã có tiếng vang, năm nào cũng giành được nhiều giải cao.
Có nhà thơ đã từng nói: “Quê hương là chùm khế ngọt” nhỉ? Với anh em tôi, bạn bè tôi thì trường Hải Bằng là chùm khế ngọt của chúng tôi. Mùa hè này, bạn có đến biển Đồ Sơn tắm mát, mời bạn ghé chơi trường Hải Bằng quê tôi nhé.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 14
Hôm nay, ở ngã tư chờ đèn đỏ, tôi lặng ngắm thành phố chuyển động như chưa bao giờ dừng lại, bỗng bồi hồi nhớ cái gọi là ngày xưa. Nhớ lần đầu tiên tôi bỡ ngỡ đến trường, nhớ những chiếc lá vàng cuối thu và bầu trời xanh cao vời vợi năm ấy.
Có lẽ chúng ta đều có nhiều những ngày đầu tiên. Nhưng có lẽ chẳng gì thiêng liêng và gợi nhớ cho bằng ngày đầu tiên đi học. Tôi nhớ những câu văn của Thanh Tịnh: hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên tôi đi học. Có lẽ, ngày đầu tiên ấy là một cái gì trong sáng và hồn nhiên lắm. nó là mảnh kí ức ngọt ngào mà có chăng sau này trên dòng đời vội vã tấp nập ta không còn như vậy nữa.
Tôi nhớ như in, ngày đầu tiên ấy, tôi được mẹ đèo trên chiếc xe đạp cũ. Trên con đường gồ ghề và thân thương quen thuộc, tôi ngồi sau xe áp mặt vào tấm lưng gầy của mẹ. Con đường thân thuộc hàng ngày hôm nay sao bỗng dài ra hơn thường lệ, bỗng nhiên thấy nó sao vừa lạ vừa quen. Tôi bỗng có cảm giác như một người xa quê lâu ngày mới trở về nơi này vậy, trong lòng xốn xang bao nhiêu câu hỏi: liệu cô giáo có xinh như nàng tiên trong truyện cổ không, lớp học mới ra sao, mình sẽ học những gì…Chao ôi, tôi không ngừng thoát khỏi những suy nghĩ non nớt ấy, và chỉ muốn được giải đáp tức thời.
Dần dần, xe lăn bánh và cuối cùng cũng đã đến ngôi trường thân yêu. Nó khang trang và xanh màu xanh cây lá. Nó đẹp như một bức tranh mà cô nhóc bé tí hon như tôi vô tình lạc vào vậy. Nhưng tôi bỗng dưng sợ, sợ cảm giác rời xa bàn tay mẹ, sợ cảm giác gặp những người bạn chưa quen. Sợ cảm giác mình bị lạc. Chao ôi là buồn, là vui, là hồi thấp thỏm mong cầu. Mẹ dắt tôi vào lớp học. Phía trước tôi là cô giáo. Cô mặc chiếc áo dài màu tím Huế. Tôi thấy cô đẹp dịu dàng quá, đến nỗi tôi chẳng rời khỏi mắt. nhưng cô là một người xa lạ, một người đẹp trên cao mà tôi vốn quen chăn trâu cắt cỏ chưa bao giờ biết tới. mẹ trao tôi cho cô. Tôi bẽn lẽn nắm vạt áo mẹ và đôi mắt non nớt thơ ngây của tôi rơm rớm. Mẹ xoa đầu tôi nhè nhẹ và nói:
-Con yên tâm, chiều con sẽ lại về với mẹ mà.
Nghe mẹ nói vậy, tôi yên tâm đôi chút. Rồi cô giáo nắm lấy bàn tay tôi, có cái gì thật ấm và nóng mà tôi cảm nhận từ đôi mắt, từ dáng vẻ và bàn tay này nữa của cô. Và dường như trong phút chốc, khoảng cách xa lạ ban đầu bỗng dưng bị xóa bỏ. Tôi đặt bàn tay non nớt của mình lên tay cô và theo cô vào lớp.
Buổi học đầu tiên ấy, cô nói với tôi về tình bạn, cô bảo rằng thanh xuân và bây giờ, ngay lúc này là tuổi thơ của các em. Cô đã đón nhận và hứa sẽ nuôi dưỡng tâm hồn các em, để nó như mầm xanh không ngừng vươn sống. cô cho tôi tình yêu thương và sự trìu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô hiền lành và ấm áp, thân thiện và dễ gần như người mẹ vậy. Trong giờ học, cô đến bên nắm bàn tay nhỏ của tôi, uốn từng nét chữ. Cô rất nhẹ và dịu, hương thơm thoang thoảng của cô khác hẳn với mùi đất đai và những đồi cỏ xanh mướt tôi cảm nhận. chao ôi, cảm giác đầu tiên ấy, vừa rạo rực mà vừa say mê.
Chiều, tiếng trống tùng, tùng, tùng tôi được ra về. Mẹ đã đợi sẵn ở cổng chờ tôi. Tôi mỉm cười theo mẹ, trên đường về ríu rít kể cho mẹ nghe về buổi học đầu tiên. Về những bỡ ngỡ, và ngây dại, về những nụ cười và giọt nước mắt thần tiên.
Mỗi người đều có một tuổi thơ, một ngày đầu tiên rất riêng, và rất nhớ như thế. Hôm nay, giữa những ngày của tuổi đôi mươi, lòng đầy thổn thức bỗng ngập ngừng muốn ngủ quên trên chiếc thuyền mơ ước chở về tuổi xưa: Ngày đầu tiên đi học.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 15
Tôi năm nay mười bốn tuổi, trải qua rất nhiều kì thi, gặp rất nhiều bạn, học rất nhiều thầy cô giáo và tôi được tham dự bảy lần khai giảng. Nhưng đối với tôi, ngày đầu tiên đi học là kỉ niệm không bao giờ tôi quên.
Tôi đã suýt được học mẫu giáo nếu lần ấy tôi không khóc và ôm mẹ khư khư, nên buổi đầu tiên vào lớp một là một ngày rất trọng đại đối với tôi và gia đình tôi. Mẹ sợ rằng tôi sẽ khóc và đòi về. Mẹ cũng sợ rằng tôi phải tạm dừng việc học sang năm sau, khi tôi đã đủ lớn để mẹ không còn cảm thấy sợ và lo nữa. Từ mấy tuần trước, gia đình tôi đã nhộn nhịp hẳn lên. Bố mẹ mua cho tôi bao nhiêu thứ lạ: bút chì, thước kẻ, cặp sách, vở và rất nhiều đồ dùng khác mà tôi không nhớ rõ. Tôi có rất nhiều váy áo nhưng lần này mẹ vẫn đi mua cho tôi một bộ đồ khác: áo trắng váy đỏ. Mẹ nói với tôi đó là “đồng phục”. Tôi được bố mẹ kể nhiều về trường lớp và tôi cũng lấy làm thích thú lắm về cái trò “tập viết”. Tôi có nhiều ước mơ. Tôi thích làm lớp trưởng, muốn có nhiều bạn, muốn học thật giỏi. Tối hôm đó, tôi nghĩ rất nhiều và mong cho đến ngày mai, ngày đầu tiên đi học. Sáng hôm sau, trời sẽ trong xanh, mát dịu, tôi sẽ cùng mẹ đi đến trường. Ôi! Thích quá!
Đúng như tôi dự đoán, sáng thu ấy, một buổi sáng thật đẹp, trời rất cao và mây cũng rất xanh như tôi mong muốn. Ngồi sau mẹ, tôi hút sữa chùn chụt, nhìn ngắm con đường lạ. Tôi chưa đi con đường này bao giờ. Con đường rất đẹp, hai bên cây xanh rì rào như chào đón tôi. Mẹ hỏi tôi rất nhiều nhưng chung quy điều mẹ lo lắng nhất là sợ tôi khóc, đòi về. Sau khi tôi đã uống hết hai hộp sữa thì mẹ đi xe chậm lại và nói: “Đến rồi! Trường của con đấy! Trường Nam Thành Công”.
Tôi giật mình, rồi tò mò tự hỏi sao trường to thế? Sao nhiều người thế? Tôi chợt thấy lo. Mẹ gửi xe rồi nắm tay tôi dắt vào cánh cổng trường to ơi là to! Nếu có ai bảo tôi diễn tả sự to lớn của nó thì tôi chỉ có thể nói: “Nó to đến mức tôi tự hỏi mình có thể đi qua được không?” Vì tôi nghĩ cổng to chỉ dành cho người to béo mà thôi! Giữa một biển người tôi thấy mình thật nhỏ bé, nếu không có mẹ chắc tôi bị họ đè bẹp mất. Mẹ dẫn tôi đi lòng vòng một lúc rồi dừng lại ở một dãy những bạn học sinh khác. Mẹ tôi nói: “Lớp con đấy, bước vào đi con”. Tôi thấy sợ, níu lấy tay mẹ, tôi ước mẹ học cùng tôi mặc dù mẹ có to hơn tôi và các bạn một chút.
Trên loa là tiếng của cô hiệu trưởng trường tôi. Tôi không nghe thấy gì vì lúc đó tôi giật nảy mình khi thấy mẹ lại dắt tôi đi. Tôi tự hỏi: “Mẹ dắt tôi đi đâu?”. Tôi đứng trước cửa của một căn phòng rất to, có nhiều bộ bàn ghế rất đẹp, nhìn thật sáng sủa sạch sẽ. Xung quanh tôi có rất nhiều bạn, người thì nắm tay mẹ, người thì ôm chân bố, có bạn còn bắt cả bà bế. Cái phòng mà tôi đứng đó là lớp 1D. Từ căn phòng có một người lạ bước ra. Cô ấy còn trẻ và nom rất đẹp. Cô mặc bộ áo dài màu hồng phấn. Cô cười rất tươi, ngồi xuống hỏi thăm từng bạn. Cô hỏi đến tôi, tôi hơi sợ vì mẹ tôi từng dặn: “Ai hỏi nhiều là mẹ mìn đấy! Họ hỏi để biết con ở đâu rồi đến tối bắt đi. Nên ai hỏi con thì con đừng trả lời nhé!”. Nhưng tôi thấy cô dịu hiền quá thành ra khi cô hỏi gì tôi trả lời hết, cả việc tôi tưởng cô là mẹ mìn. Cô cười và xoa đầu tôi. Tôi lại cười và nhìn mẹ, mẹ tôi cười thật xinh, gương mặt mẹ không còn lo âu mà rạng rỡ vô cùng. Tôi thiết nghĩ: “Đi học à? Đâu có gì đáng sợ!”.
Rồi cô giáo đọc tên từng bạn, nghe đọc đến tên có một bạn khóc nấc lên. Và người lớn phải đẩy vào lớp. Các bạn sợ, tôi hiểu tại sao, vì mọi thứ mới lạ quá. Nhưng tôi không khóc, mẹ tôi cũng không phải đẩy hay ấn, tôi tự đi. Tôi chẳng thấy lo ngại, tôi thấy mọi sự đều tốt đẹp: “Trời đẹp, phòng đẹp, cô giáo đẹp và mẹ tôi cũng đẹp”. Tôi không muốn những cái đẹp ấy bị nước mắt làm xấu đi. Và mẹ cũng đã dặn trước sẽ phải làm gì khi đến trường, mẹ sẽ phải xa tôi. Nhưng rồi tôi lại thấy sợ, không hiểu là sợ gì nữa nên tôi tự bước vào lớp khi cô đọc tên. Tôi ngoái lại nhìn mẹ, tạm biệt mẹ và tạm biệt cả tuổi ấu thơ. Cái tuổi thơ đầy ắp trò chơi. Tôi nhìn bạn bên cạnh, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, mặt tươi cười hớn hở. Nó có vẻ cao hơn tôi. Tôi hỏi nó: “Sao cậu can đảm vậy?”. Nó bảo nó đi học lần này là lần thứ hai. Tôi nghĩ: “Vậy là nó bị đúp”. Thảo nào … Tôi quay ra cửa sổ, nhìn mẹ, mẹ cười, tôi cũng cười. “Đi học à! Bình thường thôi đâu có gì đáng sợ!”. Ngoài trời nắng nhảy nhót như cũng đang “đi học”.
Ngày đầu tiên đi học của tôi đấy! Thật là đặc biệt phải không. Tôi cũng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không khóc nhưng tôi chỉ biết hôm đó mẹ tôi rất vui. Tôi hãnh diện vì làm cho mẹ vui. Tôi đã bước vào lớp một bằng một nụ cười…
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 16
Nắng hè đã chói chang lắm rồi, tôi cũng đã được nghỉ hè sau những tháng ngày học tập vất vả. Hôm nay ngồi soạn lại đống sách vở cũ, cất đi để chuẩn bị sách vở mới cho năm học sắp tới. Bỗng tôi nhìn thấy cuốn vở tập viết của mình từ năm học lớp một. Đã lâu lắm rồi, tôi mới nhìn thấy lại những nét chữ non nớt của mình. Trong suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ, những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học ùa về như thác không gì ngăn lại được.
Thanh Tịnh đã viết những câu văn thật hay về cảm giác của ngày tựu trường ấy: Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi quên thé nào được những cảm giác tỏng sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng…Cảm giác ấy, có lẽ bất cứ ai là học sinh cũng đã từng trải qua. Và những kỉ niệm của buổi học lần đầu tiên luôn để lại ấn tượng sâu sắc nhất.
Khi tiếng ve trên cành cây đã dứt, cái nắng oi ả của mùa hè nhường chỗ cho tiết trời dịu mát của mùa thu là lúc học sinh nô nức chuẩn bị tựu trường. Tạm biệt trường mẫu giáo, tạm biệt những bạn búp bê, bạn gấu, ngày mai tôi sẽ đi học. Tôi không nhớ rõ hôm đó tiết trời thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp và háo hức đêm trước ngày khai giảng. Tôi không ngủ được, cứ đi đi lại lại trong phòng. Tôi đã nhìn thấy ngôi trường tiểu học mà mình sẽ gắn bó 5 năm bởi tôi đã nằng nặc đòi ông nội chở mình ra đó. Nhưng khi ông muốn dắt tôi vào, tôi lại không dám bước vào nữa. Không hiểu sao tôi lại nghĩ thế. Mẹ vào phòng và dặn tôi đi ngủ sớm để sáng hôm sau dậy đi học.
Sáng hôm sau, không cần mẹ đánh thức tôi cũng đã tự mình thức dậy và mặc quần áo chỉnh tề. Áo sơ mi trắng và chiếc váy xanh mẹ đã là phẳng phiu treo ở đầu giường tôi từ tối hôm qua. Xách chiếc cặp sách mới tinh đeo trên vai. Tôi soi mình trong gương và có cảm giác thật lạ. Tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn chứ không còn là một con bé đanh đá và nhõng nhẽo nữa. Ngồi sau xe đạp của ông nội, tôi bám chặt lấy áo ông. Ngoài đường cũng có rất nhiều những bạn nhỏ giống như tôi, lần đầu tiên đi học. Trường học hôm nay náo nhiệt quá. Cổng trường toàn là phụ huynh đưa con đi học. Những đứa trẻ lần đầu tiên bỡ ngỡ bước chân vào một thế giới mới: thế giới của tri thức và của ước mơ. Tôi nhận ra mấy bạn hôm qua đã xếp hàng cùng với tôi trong buổi khai giảng. Các bạn đều có vẻ rụt rè, sợ hãi, nắm chặt lấy tay bố hoặc mẹ. Ông tôi dựng xe và cẩn thận bế tôi xuống. Tôi nhìn ông đầy lo lắng:
– Ông ơi, cháu thấy hơi sợ.
Ông bật cười rồi nhìn tôi âu yếm:
– Con bé ngốc của ông, không phải sợ. Ông dắt cháu vào lớp.
Đôi bàn tay nhăn nheo của ông nắm bàn tay nhỏ bé của tôi. Cảm giác ấm áp từ bàn tay ông truyền sang tay tôi khiến tôi cảm thấy đỡ sợ hơn. Tôi bước chậm rãi theo ông. Ông dắt tôi đến trước cửa lớp mình, ông buông tay tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Ông xoa đầu tôi và cười:
– Ngoan nhé, cố gắng học thật giỏi, đến trưa ông lại đến đón cháu. Con mèo nhỏ nghịch ngợm của ông đâu rồi? Sao lại sợ hãi với rụt rè thế này?
Tôi chăm chú nhìn ông, nghe ông nói mãi cho đến khi tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học đã đến. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng ông khuất sau cánh cổng trường. Tim trong lồng ngực cứ đập bang bang như thể tôi sắp phải làm điều gì lớn lao lắm. Tôi bước vào lớp, tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Các bạn ai cũng có vẻ ngại ngùng, ngồi ngay ngắn khiến tôi cũng thấy căng thẳng theo. Cô giáo chủ nhiệm của tôi bước vào lớp. Cô tên là Nga, rất trẻ, rất xinh và nụ cười hiền hậu. Cô đặt chiếc cặp lên bàn, nhìn chúng tôi rồi nhẹ nhàng nói:
– Chào các em, lần đầu tiên đến trường, các em cảm thấy nào?
Giọng nói của cô mới mềm mại, dễ nghe làm sao. Rồi cô tự giới thiệu về mình. Chúng tôi cũng lần lượt đứng lên giới thiệu về mình với cô và các bạn. Ban đầu mọi người còn ngại ngùng nhưng chỉ một lúc sau, nhờ sự dịu dàng của cô, chúng tôi thấy đỡ sợ và thoải mái hơn. Nụ cười hiền lành của cô ngày hôm ấy trở thành một kỉ niệm khó quên của tôi trong suốt những năm tháng học trò sau này.
Ngoài kia tiếng ve đã râm ran khắp các con phố, hoa phượng đã nở đỏ rực cả một góc trời và một năm học mới lại sắp tới. Thế nhưng với tôi, cảm giác của ngày đầu tiên đi học dù có trải qua bao nhiều thời gian đi nữa thì nó vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu mà thôi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 17
Ngày đầu tiên đi học Mẹ dắt tay đến trường Em vừa đi vừa khóc Mẹ dỗ dành bên em Ngày đầu tiên đi học Em mắt ướt nhạt nhoà Cô vỗ về an ủi Chao ôi! Sao thiết tha
Khi đọc lại những câu trên mỗi chúng ta đều nhớ, hàng năm cứ đến độ thu sang đầu tháng 9, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, ngoài vườn hương thơm ngát, ong bướm bay rộn ràng, lòng em lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường, lại xôn xao khó tả. Nhưng có lẽ ngày khai giảng đáng nhớ nhất chính là ngày em bước vào lớp 1. Tạm biệt những ngày tháng rong chơi tuổi thơ, chúng ta bắt đầu bước vào một hành trình mới trong cuộc đời của mình. Đến trường để học những nét chữ, phép toán đầu tiên.
Em vẫn nhớ hôm ấy – một buổi sớm mai có tia nắng lấp ló bên ô cửa sổ. Em phải cùng mẹ đến trường để tham dự lễ khai giảng năm học mới. Hôm đó em dậy sớm. có lẽ vì em thấy mình đã khôn lớn và một lý do quan trọng hơn nữa, đó là ngày khai trường đầu tiên trong cuộc đời của mình. Em mặc bộ đồng phục mới mà mẹ đã mua cho em và tự tay chuẩn bị cặp sách. Mẹ đeo cặp cho em, và hai mẹ con bước đi trên con phố nhỏ vào sáng mùa thu dịu mát. Đi trên con đường thân thuộc hàng ngày, mà trong lòng em không khỏi lo lắng, háo hức, nôn nao chờ đợi. Chờ đợi những gì mà em sắp sửa trải qua: đó là ngày đầu tiên dự buổi khai trường năm học mới.
Khi đến cổng trường, em cảm thấy rất ngạc nhiên vì khác xa với ngôi trường mẫu giáo, trường tiểu học có rất đông bạn nhỏ cũng được bố mẹ đưa đến trường. Những chị học sinh khối 4, 5 duyên dáng trong chiếc váy đồng phục, những anh chị khăn quàng đỏ thắm trên vai, em đặc biệt chú ý những bạn cùng lứa tuổi với em, áo quần tinh tươm rụt rè nắm lấy tay mẹ đến trường. Mẹ khẽ lay tay em và nói: “Đến trường rồi kìa con!”. Trường to lớn và đồ sộ hơn trường mẫu giáo nhiều. Trước cổng trường có một tấm bảng đề chữ màu xanh biển rất to: “Trường tiểu học Quang Trung”.
Bước vào cổng trường, có khoảng sân rộng đã đến trước cửa lớp. Em vẫn nhớ rất rõ là mình học lớp 1A do cô Phương làm chủ nhiệm lớp. Cô dìu tay em vào lớp và xếp chỗ ngồi. Em bịn rịn buông tay mẹ và chợt cảm giác hụt hẫng chiếm lấy trong long lúc ấy. Nhìn các bạn chung quanh mình trông ai cũng lạ lẫm.
Cô giáo yêu cầu phụ huynh ra về để lớp bắt đầu giờ học. Em chào mẹ qua cửa sổ. Có vài bạn khóc to lên gọi bố, gọi mẹ khi thấy bố mẹ ra về khiến em cũng cảm thấy mắt mình như nhòe ướt. Nắng ấp áp xuyên qua kẽ lá. Buổi lễ khai giảng đã bắt đầu.
Cô giáo dẫn chúng em xếp hàng theo từng tốp. Lễ khai giảng bắt đầu trong không khí trang trọng của nghi thức chào cờ. Lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới được kéo lên trong bài hát Quốc ca trầm hùng. Cô hiệu trưởng trang trọng đọc báo cáo và mục tiêu cho năm học mới. Cả trường vang vội tiếng vỗ tay. Đám học trò lớp 1 cũng bắt chước anh chị vỗ tay. Sự rụt rè dần tan biến. Giờ phút thiêng liêng đã đến. Cô hiệu trưởng đánh ba hồi trống khai giảng năm học mới. Chính tiếng trống ấy đã khởi đầu tương lai cho chúng em qua con đường học vấn và đánh dấu một bước ngoặc lớn trong cuộc đời mình.
Giờ đây, dù đã trải qua tám mùa khai giảng nhưng những kỉ niệm vẫn mãi đọng lại trong kí ức tuổi thơ của em về ngày đầu tiên đi học. Những khoảnh khắc đẹp về mái trường, thầy cô, những người bạn đầu tiên thời học sinh đã cho em thêm nhiều động lực để cố gắng học tập ngày càng tiến bộ hơn nữa.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 18
Ai đã từng qua một thời cắp sách hẳn không thể nào quên không khí của những buổi tựu trường. Với tôi, ngày khai trường luôn là một kỷ niệm đẹp. Đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Ngày xưa, cuộc sống còn khó khăn nên thường đến ngày khai trường và lễ tết chúng tôi mới có quần áo mới. Học sinh kéo nhau đến trường dự lễ khai giảng sau một mùa hè sôi động, sao tôi cảm thấy có cái sự nô nức nhiệt tình hơn hẳn ngày nay.
Ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một cũng vậy. Hình như là khoảng mùng năm hay mùng sáu tháng chín gì đó, tôi không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt- mùa thu miền Trung – không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như ở miền Nam . Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho nhười ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường?Ngay từ sang sớm, mẹ đã đánh thức tôi dậy, sửa soạn mọi thứ thật tinh tươm. Tôi cũng không nũng nĩu không chịu dậy như mọi ngày. Cái không khí tất bật nhưng nghiêm túc mà mọi người trong gia đình gây ra khiến tôi cũng cảm thấy hôm nay là một ngày rất quan trọng dù lúc đó thật sự tôi vẫn không hiểu hết tầng ý nghĩa của nó.
Áo quần, cặp sách đã chỉnh tề xong, mẹ chở em tôi và tôi đến trường. Dọc đường, chúng tôi gặp những cậu bé, cô bé cùng lứa tuổi. Đứa nào đứa nấy cũng đều ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì khi gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khiến cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà miệng thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xentimét mà lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
Dẫu rằng 6 năm đã trôi qua nhưng những kỷ niệm trong ngày tựu trường bước vào lớp một vẫn luôn hiện lên trong tôi một cách vẹn nguyên, bởi hàng đêm vào mùa thu nó lại ùa về nhắc nhở tôi về con đường tri thức mà tôi đang tiến bước. Nếu như lòng yêu nước được xuất phát từ tình yêu những điều bình dị nhất như nhà văn Ê-ren-bua đã nói thì có lẽ chính những kỷ niệm của ngày tựu trường đầu tiên là nguồn sức mạnh cho tôi lòng yêu tri thức. Tôi chắc rằng mình sẽ mài nhớ về nó, nhớ về ngày khai trường đầu tiên của mình bởi nếu có điều gì đó khiến cho người ta phải nghĩ thì chắc chắn đó là một điều quan trọng.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 19
Tiếng trống trường rộn rã, vang lên khắp sân trương, bất giác làm tôi lại nhớ về ngày đầu tiên đi học của mình, đó là một ngày ….
Kí ức về ngày đầu vào lớp một chỉ mờ nhạt, chập chờn trong đầu tôi, quả thực khi ấy tôi còn quá nhỏ để có thể nhớ cặn kẽ buổi lễ trọng đại đầu tiên ấy. Nhưng ngày lễ tựu trường đầu tiên của năm cấp hai thì vẫn luôn hằn sâu trong trí nhớ tôi với những kí ức đẹp đẽ không thể nào quên.
Ngày khai giảng năm học mới, tôi háo hức và hồi hộp biết bao, vì tôi đã lớn hơn, trưởng thành hơn và có thể tự mình đi học, hơn nữa tôi còn được học dưới mái trường mẹ dạy. Tối hôm trước ngày khai trường cả hai mẹ con đều cuống quýt, tất bật chuẩn bị, nào quần áo, giày dép, nào sách vở, bút thước,… Tôi hào hứng lắm, chiếc cặp sách màu hồng mới tinh, in hình thủy thủ mặt trăng cứng cáp, sẽ là người bạn đồng hành cùng tôi trong suốt những năm học cấp 2. Bộ quần áo trắng mới tinh khôi, được mẹ giặt giũ là lượt cẩn thận, mùi nước xả vải vẫn còn thơm phức. Tôi ấp mặt vào chiếc áo trắng và mường tượng về ngày đầu tiên đến trường của mình, rồi khúc khích cười.
Sáng hôm ấy trời đột ngột sầm sì, bầu trời nặng trĩu, khuôn mặt sa sầm, đen thui, dường như ngày đầu tiên đến trường có vẻ không được thuận lợi lắm. Ngồi sau lưng mẹ tôi chỉ ước ông mặt trời hãy ló dạng xua tan đám mây đen. Nhưng đi được nửa đường, dường như cơn giận dữ đã lên đến đỉnh điểm, mưa trút xuống tầm tã, những hạt nước to tướng xối xả rơi xuống. Tôi và mẹ phải tấp lại bên đường chờ mưa ngớt, hai mẹ con ướt nhẹp, búi tóc buộc hai bên gọn gẽ giờ giờ đã bị nước mưa làm ướt đẫm. Tôi run lên vì lạnh và trong lòng buồn mênh mang. Cơn mưa rào cuối hạ còn xót lại nhanh chóng ngừng, bầu trời như được khoác lên một tấm áo mới, trong saạch, không còn chút mây bụi, không khí mát lành, bầu trời trong xanh, mọi người lại tất bật trên mọi nẻo đường đến trường.
Dù buổi lễ tựu trường diễn ra muộn hơn so với dự kiến nhưng ai nấy cũng vẫn hết sức vui mừng phấn khởi. Đến cổng trường mẹ để tôi lại cùng cô giáo chủ nhiệm còn bản thân cũng ra đứng đón các bạn học sinh khác. Trong lòng tôi thoáng buồn, ngày đầu tiên đến ngôi trường mới chỉ có tôi độc bước, mẹ gần bên mà lại trở nên xa lắc. Tự dựng tôi thấy tủi thân và muốn khóc. Nhưng ngay lúc ấy một đôi bàn tay thật dịu dàng và ấm áp cùng giọng nói thân thương khẽ khàng vang lên bên tay tôi:
– Ngọc Nhi cùng vào lớp với cô con nhé
Cô giáo chủ nhiệm cũng là bạn đồng nghiệp của mẹ tôi nhẹ nhàng đưa tôi vào sân trường. Trong tôi dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Dù không có mẹ ở bên nhưng tôi lại có một người mẹ khác, cũng hiền từ và dịu dàng, người mẹ ấy sẽ dìu dắt và đem những tri thức nhân loại trao cho tôi. Cô giáo là người mẹ thứ hai của tôi.
Buổi lễ diễn ra thật trang trọng. Khuôn mặt aai cũng vui tươi, rạng rỡ, tôi không thấy những giọt nước mắt, những tiếng thút thít như khi vào lớp 1 mà chỉ thấy sự hứng khởi hiện lên trên từng gương mặt. Thầy hiệu trưởng hiền từ, cái đầu đã hói bóng, cặp kính trễ xuống, nhìn chúng tôi âu yếm và dặn dò những con chim non mới vào trường hãy học tập chăm ngoan và tu dưỡng đạo đức thật tốt. Tôi nghe từng lời thầy nói và khắc sâu trong trái tim non nớt để không ngừng phấn đấu.
Những kí ức đẹp đẽ, thơ ngây đó sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời. Những lời nói, cử chỉ ấm áp, lời dặn dò thân thương,… tôi sẽ mãi khắc ghi và phấn đấu không ngừng để mai sau trở thành người có ích cho xã hội.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 20
Nói đến ngày đầu tiên đi học, không ai trong chúng ta quên được. Năm nay em đã học lớp 8, chẳng lạ gì ngày khai trường, nhưng em chẳng thể nào quên được buổi khai trường, khi em bắt đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè khi thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật lạ kì.
Đêm hôm trước ngày khai trường, cảm xúc trong em thật lẫn lộn: bồn chồn, vui mừng, hồi hộp và lo lắng nữa. Chẳng hiểu sao khi ăn cơm em cứ nghĩ đến buổi khai trường, rồi sau đó em đi đi lại lại, nôn nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng, thật là thích biết bao. Mẹ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho em, cái gì cũng thật lạ lẫm: bút chì, thước kẻ,… mà em bây giờ không nhớ rõ, nhưng mọi thứ đều đủ cả. Em thích thú ngắm từng thứ 1, rồi xếp gọn gàng chúng vào cặp sách, lòng đứng hứng khởi. Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học: áo trắng và váy màu đỏ, em mặc vừa i. Nhớ lại tối hôm đó, em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho mọi người xem mình đã bắt đầu chững chạc đến nhường nào. Căn nhà hôm đó như nhộn nhịp hẳn lên, mọi người bàn tán, nói về em, về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về trường lớp, làm em càng hứng thú hơn. Bà nội em khen: ”Cháu lớn nhanh quá, cố gắng học giỏi để mọi người vui nha” em cười ngượng nghịu. Hôm đấy, phải thức khuya lắm em mới ngủ được, nhưng tại sao em lại trằn trọc khó ngủ như vậy nhỉ? Em thao thức, suy nghĩ triền miên “Không biết ai sẽ dạy nhỉ? Bạn bè có nhiều không?….Và em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm, đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng, thật sự lúc đó em rất phấn khởi, sau khi mặc đồng phục xong mẹ đưa em đến trường bằng xe máy, trong lòng em xốn xang, hồi hộp và háo hức. Trên trời, những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây, bầu trời trong xanh. Vẫn con đường ấy, vẫn cảnh vật ấy, sao hôm nay lại thấy lạ vậy … Hàng cây như xanh hơn, cao hơn, những ngôi nhà trông khang trang hơn mọi ngày. Con đường thân quen ngày nào sao hôm nay sạch sẽ gọn gàng ghê. Mặt trời đã dần dần nhô lên, tỏa ra những tia nắng đầu tiên, thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp không gian. Nhưng hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, có những chú chim đã dậy từ rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới. Theo tiếng chim ca, những tia nắng vàng tươi cũng bắt đầu nhảy múa hát ca trên những con đường. Giờ đây, không gian không còn yên tĩnh nữa mà thay vào đó là tiếng nói cười của các anh chị học sinh đang rảo bước đến trường, và tiếng xe máy của các bác phụ huynh đưa con đến trường. Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng không kém phần lo lắng. Chẳng mấy chốc mà em đã đứng trước cổng trường. Đứa nào đứa nấy cũng đều ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì khi gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khiến cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà miệng thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài centimét mà lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 21
Ngày đầu tiên đi học để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Và chắc chắn nó sẽ không bao giờ phai. Một ký ức đáng nhớ với nhiều cảm xúc mà tôi còn nhớ mãi. Ngày đầu tiên đi học của bạn như thế nào, có giống tôi không?
Cảm xúc hồi hộp xen lẫn giữa sự háo hức và mong đợi. Mừng rỡ với những bộ áo mới, cặp sách,… chuẩn bị cho ngày đi học. Nhưng rồi lo lắng và khó ngủ khi nghĩ đến ngày mai không biết đi học sẽ thế nào? Rồi buổi sáng đầu tiên ấy cũng đến, cả gia đình cùng chụp một tấm ảnh kỉ niệm và vẫn còn trong album ảnh với thật nhiều ấn tượng.
Tôi háo hức và phấn khởi nhảy bước tung tăng khi được mẹ dắt đến trường. Tất cả mọi cảnh vật quen thuộc đã trở nên lạ hơn, rộn ràng hơn hẳn. Chúng như cùng hò reo hòa cùng niềm háo hức dõi theo bước tôi đến trường. Nhìn xung quanh với nhiều bạn trong màu áo mới giống mình. Thật tò mò với những người lạ, những người bạn mới chắc thú vị lắm!
Nhưng rồi cảm xúc lại đột ngột thay đổi. Tôi bị choáng ngợp trước cổng trường to lớn, trước hàng cây thật đẹp,… Theo bước mẹ dắt vào trường, tôi lo lắng, hồi hộp trước sân trường rộng lớn với dãy phòng học tuyệt đẹp nhưng toàn những điều thật xa lạ. Càng lo lắng hơn, rơm rớm nước mắt khi phải rời bàn tay mẹ để xếp hàng cùng bạn mới. Một cảm giác lo lắng vì lo sợ mẹ sẽ bỏ mình. Nhưng rồi sự an ủi nhẹ từ mẹ giúp tôi vững bước hơn. Chúng tôi xếp thành hàng theo bước chân cô chủ nhiệm dẫn đến lớp.
Tâm trạng hồi hộp vẫn còn đó, tôi đi nhưng mắt vẫn còn rơm rớm và hướng về phía mẹ. Nhưng rồi, cảnh lớp học thật đẹp với tường sơn mới toanh. Bàn ghế gọn gàng, ngăn nắp thật đẹp. Cùng lời giới thiệu, giảng dạy từ câu nói đầm ấm, ngọt ngào của cô đã giúp tôi an tâm hơn hẳn. Câu nói “cô giáo như mẹ hiền” thật đúng.
Tôi đã hết cảm giác hồi hộp và thấy lớp học thật thú vị làm sao. Rồi buổi học đầu tiên cũng kết thúc, tôi vui mừng hơn khi được gặp mẹ. Tôi vội mừng, chạy đến ôm và hôn lên má mẹ mình. Vẫn là bước chân tung tăng và miệng líu lo kể về những điều mới lạ về lớp học, về bạn mới, về cô giáo. Mẹ chỉ nghe và nhìn tôi cười nhẹ nhàng. Hai mẹ con cùng hạnh phúc dắt tay nhau về nhà.
Một kỉ niệm thật đẹp xen lẫn giữa nhiều cảm xúc khác nhau. Một kỉ niệm thú vị và khó quên. Và chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 22
Có những điều vô tình trôi đi không một chút đắn đó nhưng có những điều neo giữ mãi trong kí ức cho đến tận mai sau. Đối với một học sinh lớp 8 như em, không có quá nhiều thứ để nhớ nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học cách đây 8 năm luôn là dòng hoài niệm mãi luôn vẹn nguyên mỗi khi nghĩ về. Đó là ngày em bước vào lớp Một, mùa thu đổ vàng cả con đường tới trường…
Năm nào cũng vậy, mỗi lần lật giở từng trang sách có dòng văn lãng đãng: “Hằng năm cứ vào cuối thu, khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc…” lòng em lại rạo rực và bâng khuâng đến lạ.
Đã 8 mùa tựu trường trôi qua, 8 năm lớn lên từng ngày trên ghế nhà trường nhưng có lẽ kỉ niệm đầu tiên, mùa tựu trường đầu tiên luôn khiến em nhớ mãi không quên.
Năm ấy, đứa bé 6 tuổi sắp bước vào lớp Một, lớp mà mẹ bảo rằng rất quan trọng, vì nó đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc đời về sau, là điểm xuất phát cho một chặng đường rất dài nữa. Ngày đó, em ngây ngô trước những lời mẹ nói, cho đến bây giờ mới nhận ra hết ý nghĩa lời mẹ.
Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, trước ngày khai giảng em ôm khư khư chiếc cặp mới tinh, háo hức trước quần áo mới mẹ mua và ngắm nghía chúng thật lâu.
Sáng hôm ấy, sáng mùa thu nắng nhè nhẹ đậu lại trên vạt áo, gió lao xao vườn mái tóc bay. Con đường dẫn tới trường hôm ấy vừa lạ vừa quen, vừa có gì háo hức vừa có gì hồi hộp, bâng khuâng. Mẹ bảo rằng đây là ngày vô cùng quan trọng nên cần ăn mặc gọn gàng, sạch đẹp.
Mẹ đèo em đến trường trên chiếc xe đạp màu xanh dương đã xỉn màu của ông nội để lại, mọi lần ngồi sau em thấy đau nhưng không hiểu sao hôm ấy lại êm ái đến thế. Ngồi sau lưng mẹ, em thấy mình như chú chim nhỏ bẽn lẽn đang muốn tập bay nhưng sợ độ cao.
Khi tới ngôi trường ấy, không hẳn là lần đầu tiên em đến đó nhưng là lần đầu tiên em bước vào với danh hiệu là một học sinh của trường. Mẹ nắm tay em dắt vào trường, còn em cứ im lặng theo dõi mọi thứ trên sân trường này.
Ngày khai giảng bạn nào cũng ăn mặc thật đẹp, áo trắng quần xanh, khăn quàng đỏ mới tinh và tiếng cười rất giòn. Em chốc chốc nhìn vào các bạn, thấy nhiều bạn cũng khép nép bên cạnh mẹ như mình, có lẽ các bạn cũng mới bước vào lớp Một.
Mẹ dẫn em đến xếp hàng ở lớp 1A và bảo sẽ đợi ở ngoài cổng trường. Lúc ấy em không muốn rời tay mẹ, em sợ lạc lõng giữa sân trường này, không có ai quen biết bên cạnh. Mẹ vô vai: “Cố gắng lên con nhé”. Mắt rưng rưng nhìn bóng dáng của mẹ khuất xa sau cánh cổng kia.
Bỗng tiếng trống trường vang lên, cả sân trường im lặng, chỉ còn tiếng chim hót trên cao và tiếng gió lao xao. Ngước lên nhìn trời xanh, thấy cờ đỏ sao vàng bay phấp phới giữa mùa thu nắng vàng. Cô hiệu trưởng cất lời, cả trường chăm chú nghe cô theo dõi.
Có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất với em trong ngày đầu tiên đến trường chính là cô chủ nhiệm. Thấy em ngồi co ro ở cuối hàng, cô nhẹ nhàng tiến đến và hỏi tên em. Cô thật hiền, thật dịu dàng và ấm áp. Nụ cười của cô giữa trời thu năm ấy nghiễm nhiên thành một kỉ niệm khó quên trong suốt quãng đời học sinh của em sau này.
Mùa thu năm ấy, em đã vào lớp Một. Những cảm xúc thật khó tả, thật khó cất thành lời từ một đứa bé lớp Một. Mỗi lần nghĩ lại khoảnh khắc ấy, lòng em lại chộn rộn bao nhớ thương và muốn đi tìm lại. Đó sẽ mãi mãi là một ngày đáng nhớ và đáng trân trọng đối với em trong suốt cuộc đời.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 23
Bác Hồ đã từng nói: “Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai cùng với các cường quốc năm châu được hay không chính là nhờ phần lớn công học tập của các cháu”. Câu nói của Bác đã cho thấy việc học tập là vô cùng quan trọng. Nên hôm nay tôi đã nhớ lại câu nói của Bác rồi bỗng nhiên tôi nhớ lại những ngày đầu tiên di học.
Đi học là một niềm vui của biết bao dứa trẻ. Khi đi học, chúng được vui chơi, học tập cùng với bạn bè. Được thầy cô yêu mến dẫn dắt vào những bài học đạo đức thú vị, giàu ý nghĩa. Chính vì thế, đêm hôm trước khi ngày khai trường diễn ra, tôi rất háo hức và nôn nao. Đêm hôm đó, tôi đã cùng mẹ bao những quyên tập trắng tinh, thơm mùi giấy mới. Ba thì chở tôi đi mua những dụng cụ học tập. Ôi! Những cây bút, cục gôm thật xinh đẹp làm sao. Khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong thì mẹ đã mở tủ ra và lấy hai bộ đồng phục trắng tinh và được ủi phăng lì. Tôi trông mà thích mắt. Tuy nhà tôi không khá giả gì mấy nhưng đối với tôi nó thật là ý nghĩa làm sao. Hôm đó, tôi đã đi ngủ rất sớm không cần mẹ nhắc như người khác. Nằm trên giường mà tôi không sao ngủ được, lo lắng mãi vì ngày mai sẽ ra sao và sẽ làm gì. Tôi đã tâm sự với mẹ khoảng một thời gian. Rồi sau đó, tôi sà vào lòng mẹ như những chú chim non được mẹ ôm ấp vậy. Trong lúc ngủ, tôi đã nghe thấy ba đang làm việc gì đó. Tôi mở he hé mắt ra xem thì ra ba đang bơm bong bóng để tôi cầm vào buổi khai trường ngày mai. Mẹ đã ru tôi ngủ, cứ thế mà tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi đến sáng hôm sau, tôi đã dậy từ rất sớm chuẩn bị vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi tôi được mẹ khoác lên chiếc áo đồng phục mới. Mẹ thắt cho tôi hai bím tóc trông rất xinh rồi ba đưa cho tôi chùm bong bóng mà ba đã bơm tối qua. Sao tôi yêu ba mẹ quá! Mẹ dắt tôi đi đến trường. Trên đường đi tôi vừa hát vừa vui mừng nhưng sao con đường này trông rất lạ. Không giống như những con đường mà tôi đi học mẫu giáo. Khi đi trên đường, tôi còn thấy người ta treo băng-rôn: “Ngày toàn dân đưa trẻ đến trường”. Câu nói ấy thật là giàu ý nghĩa. Một lúc sau, tôi và mẹ đã đến trường. Đập vào mắt tôi là bảng hiệu tên trường. Nó thật hoành tráng. Chiếc cổng trường thật to lớn đang chào đón chúng tôi bước vào. Một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng tôi. Khi vô trường, tôi thấy các anh chị lớp trên đang đứng trò chuyện cùng nhau. Tiếng xe bên ngoài kêu inh ỏi, cũng có những bạn như tôi núp vào lòng mẹ. còn một bên thì cầm hoa, cầm cờ như tôi vậy.
Mẹ đã đưa tôi vô trường rồi mẹ bước về. Lúc đó, trong lòng tôi lo lắng và sợ hãi nhưng tôi cũng khắc phục được nỗi sợ hãi đó. Nhưng có một kỉ niệm ngày đầu tiên khai trường là tôi đi nhầm lớp. Tôi bước vào lớp nhưng ô hay! Bạn bè và thầy cô nhìn sao ai cũng lạ lầm đối với tôi. Khi cô giáo điểm danh không có tên tôi, tôi đã khóc oà lẻn vì sợ. Nhưng cô giáo hiền từ, giọng nhỏ nhẹ: “Con vô nhầm lớp à? Để cô đưa con về đúng lớp của mình nha”. Ngay lúc đó, tôi đã nín khóc ngay và được cô đưa vào đúng lớp của mình. Vô lớp, tôi được phân công ngồi với một bạn con trai. Tôi cảm thấy khá ngại ngùng, nhưng một lúc sau cũng quen dần. Giao lưu với cô giáo xong, lớp tôi bắt đầu di chuyển xuống sân làm lễ. Đang đi, tôi bị cái gì đó quẹt trúng làm bể hết mấy cái bong bóng. Thế là đôi mắt tôi ngân ngấn nước mất nhưng bạn nam ngồi kế bên đã đưa cho tôi một cành hoa. Tôi biết ơn cậu ây nhiều lắm. Xuống sân, chúng tôi được xem văn nghệ, được nghe những lời nhấn nhủ của cô hiệu trường. Xong, tiếng trổng trường vang lên “Tùng… tùng… tùng…”. Lúc đó, tôi đã hiểu được ngày khai trường đã bắt đầu. Dự lễ khai giảng xong rồi chúng tôi được bố mẹ đến đón và chở đi ăn liên hoan mừng ngày tôi đi học ngày đầu tiên. Trong lòng tôi dâng lên bao cảm xúc kì lạ. Tôi thấy sung sướng và hạnh phúc rất nhiều.
Những kỉ niệm ngày đầu tiên tôi đi học tôi không bao giờ quên được. Bởi nó đã trờ thành kí ức, là hoài niệm, là những gì của hạnh phúc, của yêu thương, của tuổi học trò.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 24
Đầu năm nay, dịch bệnh Covid diễn biến phức tạp nên chủ yếu thời gian chúng em được các thầy cô dạy học online và không phải đến trường. Thật may mắn rằng Việt Nam đã kiểm soát được dịch và cuộc sống trở lại như bình thường. Chính vì thế, việc quay lại trường trong ngày đầu tiên của năm học mới đối với chúng em vô cùng ý nghĩa.
Hơn nửa năm chỉ học ở nhà không được gặp thầy cô và bạn bè khiến em vô cùng buồn chán. Khi nhận được tin mùa thu này chúng em được quay lại trường học em đã rất vui mừng. Em cùng bố mẹ đi hiệu sách sắm sửa sách vở cẩn thận, chu đáo. Từng quyển sách, quyển vở được em bao bọc và dán nhãn thật đẹp đẽ. Em hồi hộp đếm từng ngày được gặp lại bạn bè và mái trường thân yêu.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, sau bữa cơm tối, bố mẹ dặn dò em kiểm tra lại sách vở đồ dùng, quần áo một lần nữa để ngày mai có thể đến trường thật tốt. Em ngồi khoanh tay trên bàn ngắm nhìn những quyển sách mới tinh được xếp ngăn nắp và suy nghĩ miên man. Không biết trong những tháng ngày qua các bạn đã thay đổi như thế nào; những cái cây bé xíu trong trường đã lớn thêm nhiều chưa; bao nhiêu câu hỏi vây quanh em vừa làm em háo hức, hồi hộp lại thêm trằn trọc khó ngủ.
Sáng ngày tựu trường em dậy sớm và được mẹ đưa đến trường. Trước cánh cổng rộng lớn đang mở ra trước mắt mình, em vẫy tay chào mẹ rồi bước vội vào trong. Hiện ra trước mắt em là một sân trường đông đúc, rộn rã tiếng cười đùa, trò chuyện của các bạn học sinh sau bao ngày gặp lại. Những hàng cây như lớn hẳn lên, chững chạc, cứng cáp hơn trước rất nhiều. Thoang thoảng là mùi sơn mới của những bức tường, những bộ bàn ghế lâu ngày không sử dụng được nhà trường tân trang lại.
Em từ từ bước đi, hít thở bầu không khí ở trường học đã lâu không được tận hưởng thì chợt có một cánh tay vỗ vào vai em. Hóa ra đó là cô bạn thân cùng lớp của em. Chà! Cậu lớn hơn nhiều đấy nhỉ. Chúng em cùng nhau trò chuyện tíu tít và bước đi đến lớp học của mình – cái cảm giác mà lâu lắm rồi mới có lại được vô cùng dễ chịu. Bước chân vào lớp học, các bạn tươi cười chào em; bạn nào cũng lớn hơn, đáng yêu hơn và vui vẻ hơn. Vì là ngày đầu tiên nên chúng em chưa phải học gì nhiều chỉ nghe cô giáo dặn dò và chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai. Cô giáo từ từ bước vào lớp, trên tay cầm quyển sổ ghi chép tươi cười nhìn chúng em. Cô mặc chiếc áo dài trắng, khuôn mặt hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng và có nụ cười tươi. Cô phổ biến chúng em về nội quy của lớp học và công tác chuẩn bị cho năm học mới. Chính sự tập trung và say mê của cô làm cho chúng em đắm chìm mà quên mất đi sự trôi chảy của thời gian.
Sau khi phổ biến xong nội quy lớp học và nội dung chương trình, cô trò chuyện cùng chúng em để hiểu nhau hơn. Buổi dặn dò kết thúc trong niềm hân hoan của cả cô và trò. Trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ, em hi vọng đây sẽ là một năm học đầy may mắn và hứng khởi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 25
Mọi học sinh chúng ta đều gắn liền với biết bao kĩ niệm vui buồn của tuổi học trò. Đối với tôi có lẽ kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên khi bước vào lớp 1 là ấn tượng sâu sắc nhất.
Những ngày trước đó tôi có tâm trạng háo hức. Có điều gì đó lạ lắm đang xảy ra trong căn phòng bé nhỏ. Mẹ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho tôi. Những quyển tập đã được mẹ bao bìa dán nhãn cẩn thận từ mấy tuần trước. Mẹ giúp tôi xếp tập ngay ngắn vào chiếc cặp xinh xinh.Mọi người vẫn còn trò chuyện. Họ nói về tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục cái quần tây, áo trắng trông thật xinh xắn. Đứng trước gương, tôi thấy là lạ nên đã bật cười. Bà nội xoa đầu khen ‘‘Cháu bà lớn thật rồi, trông chững chạc lắm! Ngày mai cháu đã là học sinh lớp một! Cố học thật giỏI cháu nhé !”
Sáng hôm sau, cũng như bao các bạn khác. Tôi cùng mẹ đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này tôi đã thường xuyên qua nó. Nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Mọi cảnh vật đều có sự thay đổi lớn. Cánh đồng lúa, nay lạ hơn lúc trước, hình như nó vàng hơn mọi ngày thì phải. Hai hàng cây bên đường đu đưa trước gió như vẫy tay chào đón tôi tới trường.
Từ xa xa, phía sau những tán cây to, cổng trường đã dần dần hiện ra trước mắt tôi. Phía trên là tấm bảng to màu xanh, để tên trường. Khi đến trường, trước mắt tôi bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ,có rất nhiều bạn học sinh cũng được cha, mẹ đưa đến trường như tôi. Tôi cùng mẹ bước vào sân trường. Một ngôi trường đồ sộ với 3 dãy lầu hiện ra trước mắt tôi. Làm tôi tự nhiên cảm thấy mình trở nên bé nhỏ. Nên chỉ biết nắp sau lưng mẹ. Sân trường ngày càng đông học sinh hơn. Cũng là lúc tâm trạng tôi ngày càng hồi hộp và lo lắng. Tay tôi càng siết chặt lấy bàn tay mẹ. Mẹ cúi xuống vuốt tóc tôi. Bỗng tiếng trống trường vang lên.Tôi phải tạm biệt mẹ, tôi cùng các bạn xếp hàng vào lớp. Tôi im lặng, cúi đầu không dám nhìn cô giáo đang đứng ở trước cửa. Đầu tiên cô gọi tên tôi, tôi giật mình và bật khóc, làm các bạn khác cũng khóc theo. Cô hỏi tôi và hỏi:
– “Em tên Trâm Anh phải không ?”
Vừa nói tôi vừa khóc:
– “Dạ! phải”
Cô hỏi tiếp
– “Sao em lại khóc, lát nữa cũng được về nhà thôi mà”
– “Thôi con vào lớp đi! ”
Rồi tôi bước vào lớp, các bạn đứng sau tôi cũng nín khóc. Rồi các bạn cũng bước vào. Lớp học rất sạch sẽ rộng rãi và thoáng mát.
Bàn ghế được xếp rất ngay ngắn. Cô bước vào lớp, giớI thiệu, sắp xếp chỗ ngồi và bầu bạn lớp trưởng của lớp. Vì thấp hơn các bạn khác nên tôi phải ngồi bàn đầu. Lúc này tôi đã bình tỉnh hơn, tôi còn làm quen được với bạn ở bên cạnh rồi nhiều bạn khác nữa. Tôi rất vui và kể cho mọi người nghe
Sau buổi học đầu tiên ấy tôi rất vui vì mình đã làm quen được với rất nhiều bạn. Tôi rất tự hào vì mình đã lớn, đã là học sinh lớp 1. Tôi phảI cố gắng học thật tốt để cho ông bà, cha mẹ, thầy cô vui lòng. Tôi giờ đã lớp tám rồi nhưng vẫn còn nhớ đến buổi tựu trường đầu tiên vào lớp một của tôi.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 26
Một trời thu có nắng có gió, có những tà áo trắng tung tăng đến trường. Hôm nay, tôi chính thức bước vào lớp 8, đã sắp trở thành chị cả của trường. Cứ mỗi mùa tựu trường đến, mùa thu của tám năm trước lại ùa về, với những kỉ niệm buồn vui lẫn lộn của ngày đầu tiên đi học.
Đã tám năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Một cô bé ngày hôm qua vẫn còn khóc lóc đòi mua kẹo, hôm nay mặc áo sơ mi, quần bò và khoác chiếc cặp to hơn người đi đến trường. Con đường làng hôm ấy trong mát và mới mẻ đến lạ lùng. Có phải ai cũng đang nhìn tôi bằng con mắt khác không nhỉ? Phải rồi, vì hôm nay tôi đi học cơ mà. Cánh cổng trường đã hiện ra trước mặt rồi! Ngôi trường thật rộng quá, màu vàng hoà cùng nắng, màu xanh lẫn vào nền trời. Tôi cảm thấy hồi hộp đến lạ lùng, như bước qua cánh cổng kia, sẽ là cả một thế giới kì diệu mở ra. Tôi nắm chặt lấy tay mẹ không muốn buông, bởi trước mặt chỉ toàn là những người xa lạ không quen biết. Tôi sẽ cứ mãi chìm vào nỗi sợ hãi như vậy nếu như không có chuyện đó xảy ra…
Lúc ấy, đám học sinh lớp một của chúng tôi còn đang ngơ ngác lạ lẫm giữa sân trường. Tôi chỉ chực khóc, bởi tôi thấy nhớ nhà, nhớ mẹ vô cùng. Tôi lúng túng đến mức cứ vừa đi vừa cúi mặt xuống, đến nỗi đâm sầm vào một bạn nữ mà không hay. Cô bạn ấy cũng nhỏ nhắn, làn da bánh mật và có nụ cười rất tươi. Tôi giẫm vào chân bạn, chắc lúc ấy bạn phải đau lắm, vì tôi thấy bạn khẽ nhíu mày. Ríu rít xin lỗi, trong lòng tôi lại thấy xấu hổ vô cùng, vì ngày đầu tiên đã vụng về bất cẩn. Nhưng cô bạn lại nhoẻn miệng cười tươi tắn và nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu cậu. Cậu chú ý hơn là được mà”. Giọng nói ấy thật ấm áp nhẹ nhàng, khiến tôi cũng an tâm trở lại và cười thật tươi.
Chúng tôi nhanh chóng làm bạn cùng nhau, cùng nhau đi khắp sân trường trong lúc chờ được gọi tên. Hỏi ra mới biết, bạn tên là Hân, cũng sẽ học cùng lớp với tôi. Có lẽ tôi đã tìm được người bạn đầu tiên rồi. Đang mải mê nói chuyện, bạn chợt hỏi:
– Sao khi nãy nhìn cậu buồn như vậy?
Tôi trả lời:
– Là vì tớ nhớ mẹ tớ, tớ muốn được trở về nhà.
Bỗng nhiên, mặt Hân bỗng trùng hẳn xuống, đôi mắt ướt như sắp khóc. Tôi lo lắng không biết mình có nói sai điều gì không, tại sao bạn lại buồn như vậy. Thì bạn nhẹ nhàng lắc đầu, giọng rầu rầu:
– Cậu thật may mắn vì được mẹ đưa đi học, có nhà để trở về. Cậu biết không, từ bé tớ đã mất cả cha mẹ, được gửi vào trại mồ côi. Hôm nay tớ cũng tự đi học một mình. Tớ mong gặp mẹ lắm mà không được đó! Mỗi lần nhìn ai đó được cha mẹ dẫn đi chơi công viên, chở đi học, tớ lại thấy tủi thân và khao khát gia đình. Có lẽ tớ là người bất hạnh nhất rồi!
Bạn khẽ đưa tay lau giọt nước mắt.
Tôi câm lặng không biết phải nói điều gì. Đến bây giờ, tôi mới nhận ra mình may mắn đến thế nào. Hạnh phúc thực sự là có một gia đình để yêu thương. Vậy mà đôi khi, tôi còn lãng quên, tôi giận dỗi mẹ vì không mua đồ chơi như tôi. Tôi lén nhìn sang Hân và thương bạn vô cùng. Vậy mà bạn vẫn vui vẻ, vẫn vượt lên trên tất cả để đến trường. Vậy có lí do gì để tôi không mạnh mẽ và cố gắng? Hai chúng tôi nhìn nhau thật lâu và nhoẻn miệng cười, nắm tay nhau vào lớp. Buổi tựu trường dường như ý nghĩa hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi khẽ mỉm cười, quay trở lại hiện tại. Sau lần đó, tôi và Hân trở thành người bạn tri âm tri kỉ. Phần vì tôi thương bạn, muốn ở bên cạnh để bạn không cảm thấy buồn như trước nữa, phần vì bạn là người già dặn, đã lớn trước tuổi nên thường dạy tôi nhiều điều có ích trong cuộc sống. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ về câu nói của Hân, và chính bạn cũng đã dạy cho tôi thật nhiều điều. Dạy cách trân trọng những giá trị giản dị trong cuộc sống, cách vượt lên hoàn cảnh để sống thật mạnh mẽ. Tôi tin rằng, đó sẽ là hành trang theo tôi suốt cuộc đời này.
Đó là câu chuyện về ngày đầu tiên đi học của tôi, đánh dấu tôi đã trưởng thành thực sự. Các bạn hãy nhớ rằng, những bài học đầu đời mới đáng quý và khắc ghi sâu nhất!
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 27
Trong cuộc đời, kiến thức rất quan trọng trong đời sống của chúng ta. Nhưng trong chúng ta không phải ai ai cũng đều được đi học cả đâu mà có rất nhiều người nghèo khó không có điều kiện để đi học. Và tôi nằm trong con số may mắn những người được đi học, được bồi dưỡng kiến thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đối với tôi là những giây phút tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng tôi.
Giờ đây tuy tôi đã là học sinh lớp tám rồi nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng trống “tùng… tùng… tùng… rất rõ năm đó là năm hai ngàn không trăm lẻ bảy. Vào hôm trước khi ngày khai trường diễn ra, tôi lấy làm hồi hộp và trong đầu cứ suy nghĩ về nhiều thứ liên quan đến trường lớp nào là “mình sẽ vào học ngôi trường như thế nào đây?”, “bạn bè có tốt không?”, “thầy cô có dữ không?”. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Không phải bận rộn vì công việc mà vì lo cho ngày khai trường đầu tiên của tôi. Ba thì đi mua giấy bao vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ thì đi mua sách giáo khoa. Khi bao tập, tôi cứ nói thầm trong lòng không được làm dơ bất cứ cuốn tập nào nhưng suy nghĩ đó không được thực hiện tốt. Tôi đã làm rách bìa giấy bao tập. Tôi liền òa khóc lên nhưng nhờ mẹ tôi dỗ dành, an ủi nên tôi mới thôi không khóc nữa. Ba thì chỉ cho tôi bao vở làm sao cho đúng cách và cẩn thận, dán nhãn ra sao cho đẹp và dính chặt. Chị hai thi viết tên của tôi lên các giấy nhãn đó. Ôi! Những con chữ như rồng bay phượng múa thật tuyệt đẹp.
Và tôi còn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vở. Tôi khóc còn nhiều hơn cả lúc làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi an ủi một vài phút sau tôi mới thôi khóc. Tập vở, sách giáo khoa, bút viết, cặp táp đều đã sẵn sàng. Đến tối, tôi không tài nào ngủ được, phải một lúc sau tôi mới thiếp đi. Đến sáng, sau khi đã thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong thì ba chở tôi đến trường, còn đưa cho tôi một quả bóng xinh xinh có hình mặt cười. Tôi thấy các em học sinh đến trường với gương mặt sáng sủa, vui vẻ. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn khi có bộ đồng phục tuyệt đẹp trên người mình. Tôi thấy trường tôi vừa rộng rãi mà vừa đẹp đẽ nữa. Những cái cây cao cao có màu sắc đỏ thắm. Có bốn cái xích đu ở bốn góc sân trường.
Tôi giật thót tim khi nghe thấy tiếng trống khai trường vang lên “tùng… tùng… tùng”. Cả trường bắt đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. Và không biết va vào đâu mà bong bóng tôi mang theo bị bê. Tôi cố gắng nén lại không khóc lên. May mắn là có một bạn kế bên chia bớt cho tôi một vài bông hoa để đi diễu hành. Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón học sinh lên lớp và cái bạn chia hoa khi nãy lại ngồi bên cạnh tôi. Mùi hương kì lạ của tập vở mới bỗng xông lên trong lớp. Đến giờ ra chơi dường như chỉ có khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, không biết chơi với ai. và chơi trò gì nhưng có một đám bạn đến rủ tôi chơi. Tôi cảm thấy xúc động làm sao! Khi ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới của mình và lên xe. Bóng các bạn xa dần và tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc xao xuyến lạ thường.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là như thế đó. Những kỉ niệm tuyệt vời ấy luôn đọng lại trong trí óc của tôi và cũng những kỉ niệm ấy thúc giục tôi vào việc học tốt hơn. Vì vậy, tôi quyết tâm học tốt để không phụ lòng cha mẹ.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 28
Đã mấy năm trôi qua rồi, bây giờ tôi đã khôn lớn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường đầu tiên của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước khi buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba tôi chuẩn bị cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để chuẩn bị cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thì háo hức đợi đến ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh cá nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Quang cảnh trên con đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những con đường hẹp đã trở thành một con đường rộng rãi, thoáng mát. Khi đến trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và không dám bước vào nhưng khi thấy ai ai cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một thế giới kì diệu sẽ mở ra. Thế giới kì diệu ấy sẽ giúp chúng ta khôn lớn, biết được những kiến thức cần có và quen biết được nhiều bạn bè mới, thầy cô mới, mang đến cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, ai ai cũng đều đứng nghiêm chỉnh để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Các lớp khác cũng đều như vậy. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, ai ai cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lễ khai giảng năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới khi gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ rằng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới khi qua tiết học đầu tiên thì tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất nhiệt tình trong việc giảng dạy, hiền lành, yêu thương và tận tình giúp đỡ chúng tôi trong việc học tập. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 29
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó thôi mà đã 8 năm trôi đi. Một ngày trời ngập nắng, nhìn hình ảnh các em lớp 1 lần đầu tiên cắp sách đến trường tại một ngôi trường tiểu học cạnh nhà mà lòng em chợt nao nao khó tả. Những kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học chợt ùa về.
Hôm ấy cũng là một buổi sáng mùa thu, khi trời còn se se lạnh và mờ mờ sương sớm em đã thức dậy, chuẩn bị cặp sách cho buổi học đầu tiên. Mặc chiếc áo trắng tinh khôi và váy kẻ ca – rô đỏ đen, em cảm thấy vui vẻ và chờ mong vô cùng. Mẹ em khéo léo tết cho em hai bím tóc đuôi sam, rất đáng yêu.
Trời hửng sáng, ông mặt trời dần lên cao, ánh nắng ban mai hồng hồng nhanh chóng xua tan đi màn sương mù mờ mờ ảo ảo. Cả quê hương như trào dâng sức sống – sức sống của ngày mới đã bắt đầu. Trường học cách nhà em không xa nên hai mẹ con cùng đi bộ. Mẹ dắt tay em bước đi trên con đường làng dài và có phần xa lạ. Hai bên đường là hai hàng phi lao cao lớn, những luống rau cải nở hoa vàng rực rỡ. Trên cánh hoa còn đọng lại những giọt sương sớm, long lanh như những viên pha lê quý giá. Tiếng rì rào và tiếng chim hót líu lo cùng hòa âm như cất lên bản nhạc chào buổi sáng. Có những cành cây còn nghiêng mình cúi thấp xuống, gần chạm đến mái tóc em. Hình như chúng muốn nói: “Cố lên! Đừng lo lắng” để động viên em. Thỉnh thoảng, em gặp được những cô chú cùng xóm, ai cũng hối hả đạp xe đi làm nhưng khi trông thấy em đều nở nụ cười thân thiện: “Chà! Bé An hôm nay đi học đúng không? Trông xinh xắn đáng yêu quá!” Em rụt rè cảm ơn rồi lại nép vào lưng mẹ, mọi người thấy thế đều cười.
Một lát sau, ngôi trường dần hiện ra trước mắt em. Nhìn từ xa, trường như một tòa lâu đài cổ kính. Trước cánh cổng gỗ sơn màu trắng là từng tốp các anh chị khóa trên khoác tay nhau đi học. Các bạn nhỏ bằng tuổi em, người thì nhút nhát, nắm tay bố mẹ không buông, người lại tự tin đi một mình qua cổng. Mẹ âu yếm cúi xuống nhìn em, giọng mẹ dịu dàng:
– Con gái mẹ có lo lắng không? Nếu con lo lắng, mẹ sẽ vào cùng con.
Em thoáng do dự rồi lắc đầu:
– Dạ, con tự vào được ạ. Buổi trưa, mẹ đến đón con nhé!
Mẹ vuốt ve mái tóc em, nhìn em bước chân qua cánh cổng rộng lớn mới yên tâm quay về. Em lo lắng nhưng vẫn muốn được cảm nhận cảm giác lần đầu tiên tự mình đi học.
Ngôi trường rộng lớn như một mê cung, dòng người đông đúc đi đi lại lại trên sân trường. Mỗi khuôn mặt đều rất xa lạ và mới mẻ đối với em. Khi em đang ngây ngô đứng giữa sân trường, một chị lớn tuổi hơn em ở đâu bước đến. Chị ấy cũng mặc đồng phục như em, trên cổ đeo khăn quàng đỏ thắm. Chị cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi em:
– Em học lớp nào? Chị sẽ giúp em tìm lớp học.
Em ấp úng nói:
– Dạ lớp 1A ạ.
Chị mỉm cười thân thiện rồi nắm lấy đôi tay bé nhỏ của em, dẫn em đi qua nhiều ngõ ngách trong trường. Vừa đi vừa trò chuyện, giới thiệu cho em những địa điểm mà em vừa đi qua. Nào là phòng truyền thống, phòng thực hành máy tính, phòng học nhạc, căng tin…Tất cả đều thuộc về ngôi nhà chung em sẽ gắn bó cùng các bạn khác trong 5 năm học sắp tới.
Băng qua dãy nhà cao tầng, một dãy nhà hai tầng nhỏ bé xinh xinh xuất hiện trước tầm mắt em. Chị dắt em đến tận cửa lớp 1A, nơi mà cô giáo của em đang đứng đón học sinh của mình. Cô giáo mặc áo dài trắng duyên dáng, khẽ gật đầu với chị rồi dắt tay em vào lớp học. Cô ân cần như mẹ, giới thiệu các bạn trong lớp với em và sắp xếp chỗ ngồi. Những gương mặt xa lạ nhưng vô cùng thân thiện, nở nụ cười gần gũi với nhau. Chúng em rụt rè làm quen, bắt chuyện với nhau. Ngày đầu tiên đi học bỡ ngỡ mà ngập tràn bất ngờ và niềm vui. Những yêu thương nho nhỏ đã khởi đầu buổi học đầu tiên nhiều kỉ niệm.
Hôm nay, bồi hồi nhớ lại buổi học đầu tiên 8 năm trước, lòng em vẫn ngập tràn cảm xúc khỏ diễn tả. Đó là những kỉ niệm quý giá đầu tiên của em ở mái trường tiểu học thân yêu – những kỉ niệm tươi đẹp của tuổi học trò.
Kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của em – Mẫu 30
Ai đó đã từng nói với tôi tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi ngây thơ hồn nhiên tươi đẹp. Trong ký ức của mỗi người, kỷ niệm tuổi học trò luôn là những kỷ niệm khó quên nhất. Hôm nay, khi chuẩn bị cặp sách cho em gái vào lớp 1, kỷ niệm ngày đầu tiên đi học của tôi chợt ùa về.
Trong hoài niệm thân thương, bức tranh của 8 năm trước như hiện ra từng đường nét trước mắt tôi. Buổi sáng đầu tháng 9, trời trong xanh. Những ánh nắng ấm áp khẽ chiếu qua ô cửa sổ. Tôi thức dậy từ sớm, háo hức mặc chiếc áo trắng mới tinh và chiếc váy kẻ ca-rô xinh xắn. Đó là đồng phục trường tôi. Mẹ thắt cho tôi hai bím tóc đuôi sam rồi dắt tôi đến trường. Trường học của tôi nằm cách nhà không xa vì là trường của xã. Đi hết con đường làng nhỏ là đến.
Mẹ dắt tay tôi, vừa đi vừa chào hỏi các cô, các bác gặp trên đường. Mọi người nhìn tôi nép bên cánh tay mẹ đều cười:
– Chà! Diệu Linh đã lớn thế kia rồi. Hôm nay còn đeo cặp sách đi học, ra dáng học trò ngoan lắm nhé!
Tôi ngượng ngùng cảm ơn. Xung quanh mẹ con tôi cũng có rất nhiều phụ huynh khác đang đưa con của mình đến trường. Khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ, rạng rỡ.
Chẳng mấy chốc, mẹ đã dắt tôi đến trường học. Cánh cổng cao lớn, sơn màu vàng cổ kính mở rộng trước mắt tôi. Khung cảnh trường làm tôi bỡ ngỡ. Trên sân trường, từng tốp từng tốp học sinh đi lại. Có các anh chị khóa trên, và cũng có cả những bạn mới như tôi. Thấy tôi thẫn thờ nhìn ngó xung quanh, mẹ liền trấn an rồi cùng tôi đi tìm lớp học. Mẹ con tôi loanh quanh mãi vẫn không thấy biển lớp 1A ở đâu nên cứ đứng chần chờ. Bất ngờ, một chị hơn tôi khoảng 3 tuổi tiến tới, trên cổ chị còn quàng chiếc khăn quàng đỏ thẫm. Chị lễ phép hỏi:
– Cô đang tìm lớp học cho em phải không ạ?
Nghe vậy, mẹ em vô cùng mừng rỡ. Mẹ đáp:
– Cô tìm lớp 1A cho em mà không biết lớp ở khu nào. Cháu có thể giúp mẹ con cô không?
– Dạ được chứ ạ. Cô và em đi theo cháu ạ! Chị ấy không ngần ngại mà đồng ý ngay.
Chị dắt tôi và mẹ đi dọc sân trường, ra dãy nhà hai tầng phía sau và dừng lại trước cửa một lớp học. Chị chỉ tay vào trong lớp:
– Cô ơi đây là lớp 1A. Cô đưa em vào nhận lớp kẻo muộn ạ!
– Cảm ơn cháu.
Chị khẽ đáp rồi tạm biệt mẹ con tôi. Sau này vào trường tôi mới biết chị ở trong đội sao đỏ, hỗ trợ trường trong những ngày như thế này. Tôi rụt rè đưa mắt nhìn vào trong lớp. Các bạn đã có mặt khá đông đủ. Ai cũng quần áo mới tinh tươm, ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình.
Sau đó, cô giáo thấy tôi thập thò ngoài cửa liền đi ra ngoài. Cô mặc một chiếc áo dài trắng tinh khôi, nở nụ cười rạng rỡ, ấm áp. Cô chào mẹ tôi rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến:
– Cùng theo cô vào lớp học nhé!
Tôi quay sang nhìn mẹ như hỏi ý kiến. Mẹ mỉm cười rồi trao cho tôi ánh mắt khích lệ, động viên như muốn nói: “Cố lên! Con gái của mẹ” Một vài ánh mắt tò mò trong lớp dừng lại trên người tôi. Trong lúc căng thẳng, tôi vuột miệng nói:
– Mẹ nhớ đến đón con nhé!
Câu nói ấy làm cô giáo và các bạn bật cười. Mẹ cũng cười nhưng vẫn gật đầu. Tôi ngượng ngùng nắm tay cô giáo vào lớp. Cô giới thiệu tôi với các bạn rồi xếp tôi ngồi cạnh một bạn nữ đáng yêu. Vừa ngồi xuống bạn ấy đã thân thiện quay sang:
– Chào cậu, tớ là Minh Anh. Chúng mình làm quen nha!
Minh Anh xinh xắn, lại rất mạnh dạn, không nhút nhát như tôi. Bạn ấy cứ nói cười suốt, bất giác cũng khiến tôi bớt lạ lẫm hơn. Trong lớp tôi không quen ai. Bạn bè của tôi đều học lớp khác. Nhìn nhưng khuôn mặt thơ ngây, vừa vui mừng vừa hồi hộp của các bạn tôi cảm thấy bối rối vô cùng. Một lát sau, các chỗ trống trong lớp dần được lấp đầy. Tiếng trống vang lên giòn giã báo hiệu buổi học đã bắt đầu – buổi học đầu tiên của chúng tôi. Trong tiếng chim véo von ngoài cửa sổ, chúng tôi tập viết. Nét chữ mềm mại của cô uốn lượn trên bảng đen, nét chữ ngây ngô, ngờ nghệch của chúng tôi chạy nhảy trong trang vở trắng. Một buổi học bình yên mà đầy cảm xúc.
Thời gian trôi qua mau, thấm thoát đã tám năm sau buổi học đầu tiên ấy. Tôi đã trưởng thành hơn và không còn bỡ ngỡ như ngày trước. Nhung mỗi khi nhớ lại ngày đầu tiên đi học, tôi vẫn thấy lòng mình trào dâng nhiều cảm xúc khó tả. Vang vọng đâu đây câu hát: “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường…”
***********************
Trên đây là 30 bài văn mẫu kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học lớp 8 hay nhất được THPT Ngô Thì Nhậm biên soạn. Hy vọng sẽ giúp các em có thêm nhiều ý tưởng mới để hoàn thiện bài văn theo phong cách của riêng mình. Thầy cô chúc các em học tập thật và luôn đạt điểm cao trong các kì thi nhé.
Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm
Chuyên mục: Giáo Dục