Cùng THPT Ngô Thì Nhậm tìm hiểu Bài dự thi Thầy cô trong mắt em 2022
Cuộc thi “Thầy cô trong mắt em” năm 2022 nhằm tôn vinh, nhân rộng các tấm gương, những hình ảnh đẹp về thầy giáo, cô giáo, về ngành giáo dục. Thời hạn nộp tác phẩm dự thi Thầy cô trong mắt em 2022 nộp trước ngày 31/8/2022.
Tác phẩm dự thi Thầy cô trong mắt em 2022 là 1 video, clip dài từ 3 đến 5 phút ghi lại những câu chuyện do chính học sinh kể về giáo viên của mình. Đó chính là những kỷ niệm, những tình cảm, sự chăm sóc, sự hy sinh, cống hiến… mà thầy cô dành cho chúng ta. Chi tiết mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây:
Bạn đang xem: Bài dự thi Thầy cô trong mắt em 2022
Mẫu bài dự thi Thầy cô trong mắt em
Lời dẫn Thầy cô trong mắt em – Mẫu 1
Thầy cô ơi!
Chắc hẳn với mỗi chúng ta, hình ảnh thầy cô, mái trường là những kỷ niệm không thể nào quên trong hành trang cuộc đời. Với mỗi người, ngày 20/11 là dịp để cùng nhớ lại quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, là ngày để chúng ta bày tỏ sự tri ân sâu sắc với những “người lái đò thầm lặng” qua những hành động, việc làm ý nghĩa.
Thực hiện công văn của phòng GD&ĐT Thành phố …….. Liên đội Trường …… đã phát động cho toàn Liên đội tham gia cuộc thi viết với chủ đề “Thầy cô trong mắt em” do Công đoàn giáo dục Việt Nam tổ chức, đây là cách để các em bày tỏ những cảm xúc, tình cảm của mình lựa chọn. “Thầy cô trong mắt em”. Với chủ đề mở bởi trong mắt học trò, mỗi thầy cô sẽ để lại 1 ấn tượng riêng với nhiều kỷ niệm sâu sắc và biết bao điều đáng nhớ. Với lối kể chuyện dung dị, thân quen thông qua 1 bức thư của học sinh, hình ảnh cô và trò cùng những năm tháng dưới mái trường TH …….. đã hiện ra như 1 thước phim tua chậm với nhiều cung bậc cảm xúc trong trái tim của các em.
Lời dẫn Thầy cô trong mắt em – Mẫu 2
Tháng 11, tháng của những hồi ức!
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời nàyHãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…”
Khi mỗi lần em tình cờ nghe lại bản nhạc “Mong ước kỉ niệm xưa” này vang lên và đặc biệt hơn khi nghe vào những ngày của tháng 11 em lại thấy cay khóe mắt và cổ họng nghẹn lại không thể nói thành lời. Thầy ơi! Tháng 11 lại về rồi thầy ạ! Tháng của những lời tri ân, tháng mà chúng em được nói những lời cảm ơn lời yêu thương thầy cô. Là tháng mà em được nhìn thấy những nụ cười hạnh phúc của Thầy sao bao ngày cần mẫn bên những trang giáo án, sao bao ngày đứng lớp vất vả đem lại kiến thức cho học sinh “ nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”. Nhưng giờ đây đã bốn mùa tháng 11 trôi qua em không còn được nghe, được nhìn, hình dáng thầy giọng nói của thầy nữa rồi. Vì năm ấy thầy đã bỏ lại tất cả, bỏ lại chúng em đi xa mãi không trở về nữa rồi.
Thầy ơi! Khi đặt bút viết những dòng nhật kí này em đã là sinh viên năm 4 rồi ạ. Em một thành viên của lớp 11b4 mà thầy chủ nhiệm đây, một đứa không hề thích môn Toán của thầy thậm chí là ghét cay ghét đắng nó và được thầy kèm cặp rất nhiệt tình nhưng vì cái lí do lặp đi lặp lại mà e hay nói với thầy là em không thích học nên em cũng không có tiến triển gì thêm. Với cái lí do ấy em cứ ngỡ sẽ không được thầy kèm nữa ai ngờ thầy vẫn kiên trì kèm cặp một đứa học sinh như em. Cứ mỗi lần nhớ lại những kỉ niệm về những năm tháng thầy chủ nhiệm lớp em, em lại cười một mình. Nhưng rồi nụ cười của em bỗng tắt khi nhớ thầy, em thấy ghét ông trời đã mang thầy của chúng em đi nhanh quá, thầy còn chưa kịp thấy chúng em trưởng thành, chưa kịp đợi chúng em về thăm thầy kể về cuộc sống trong dòng đời hối hả này. Thầy một người lặng lẽ, âm thầm tận tụy với công việc thầy vẫn luôn quan tâm động viên dõi theo bước chân của chúng em. Ấy vậy dòng đời lắm nghiệt ngã và bất công chỉ vì một cái tai nạn ấy đã cướp đi cuộc sống của thầy cướp đi người thầy mà chúng em hết lòng tin tưởng và yêu thương. Dù năm tháng này có vô tình trôi đi mãi mãi, chúng em vẫn luôn tin rằng thầy vẫn luôn dõi theo chúng em cùng chúng em trưởng thành.
Hôm nay khi nghĩ về thầy tim em lại nhói quá thầy ơi, em nhớ cái cảm giác của năm xưa khi nghe tin các bạn trong lớp thông báo về thầy. Lúc đó mọi thứ với em nó như sụp đổ, như đang có thứ gì đấy nặng lắm đè lên người mọi thứ lúc ấy như một màu đen. Em thấy giận bản thân không thể về để gặp thầy, giận bản thân với hàng trăm lí do quanh quẩn trong đầu. Lúc ấy em thấy bản thân mình thật yếu đuối vô cùng khi nghĩ cả đời này không thể gặp lại thầy không thể nói lời “ cảm ơn thầy” và nợ thầy lời cảm ơn ấy cả cuộc đời này. Và hôm nay khi đã 4 năm trôi qua rồi em vẫn chưa một lần được về lại trường cũ, chưa có cơ hội đến thăm thầy. Em thấy có lỗi và em tệ lắm phải không thầy?
Thầy là người đã cho em biết thế nào là sự tận tụy, yêu thương, quan tâm, thế nào là sự yêu mến nghề nhà giáo. Nhớ thầy nhưng em không thể đặt bút viết thêm gì nữa rồi! Em sẽ tạm khép lại tấm nhật kí này để giấu thêm những điều riêng và cảm xúc ở trong lòng.
“Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi,Dẫu đếm hết sao trời đêm nay,Nhưng làm sao có thể đếm hết công ơn người Thầy”
Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm
Chuyên mục: Tổng hợp