Viết một đoạn văn kể về kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình với dàn ý và các bài văn mẫu hay chọn lọc sẽ giúp các em có thêm nhiều ý tưởng xây dựng cho mình đoạn văn hoàn chỉnh, đảm bảo yêu cầu bài ra và đạt điểm cao trong các bài thi, bài kiểm tra Ngữ văn 7 sắp tới.
Đề bài: Kể về kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình
Dàn ý Kể về kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về kỉ niệm đáng nhớ trong ngày khai trường của em.
2. Thân bài
a. Khái quát về sự việc đáng nhớ trong ngày khai trường.
- Đó là sự việc gì? Đã xảy ra vào thời gian nào, tại địa điểm nào?
- Khi xảy ra sự việc, ở đó có những ai?
b. Kể lại diễn biến sự việc
- Lúc em chuẩn bị tới trường tâm trạng em như thế nào?
- Lúc em tới trường, nhìn không khí, quang cảnh ngôi trường em cảm thấy ra sao?
- Trong khi dự lễ khai trường em có nói chuyện, trao đổi và làm quen với bạn bè, thầy cô hay không?
c. Kết thúc sự việc
- Em có cảm xúc như thế nào khi lễ khai trường kết thúc?
- Em có suy nghĩ gì về những ngày học sau buổi khai trường này?
3. Kết bài
Nêu cảm nghĩ của em về ngày khai trường đáng nhớ.
20 Bài văn mẫu Kể về kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường hay nhất
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường siêu ngắn
Ngày khai trường có lẽ là một ngày hội quá đỗi quen thuộc với bất cứ một học sinh nào. Với tôi cũng vậy, dù đã từng được tham dự nhiều buổi khai trường khác nhau nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một chính là kỉ niệm sâu đậm nhất trong cuộc đời học sinh. Từ những ngày học mẫu giáo lớn, tôi đã rất thích thú khi được nhìn thấy những anh chị lớp 1 đi học và ước mình cũng sẽ nhanh được vào lớp 1 như các anh chị. Vậy nên khi ngày khai giảng vào lớp 1 diễn ra, tôi vô cùng háo hức và mong chờ. Ngày khai trường hôm ấy, mẹ chở tôi tới trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc.
Trong mắt tôi, ngôi trường thật đẹp, thật rộng rãi và khang trang. Ngôi trường mới với thật nhiều thầy cô và các bạn học sinh. Mọi thứ đều mới, đều bỡ ngỡ, nhưng rồi tôi cũng nhanh quen khi được gặp các bạn và cô giáo mới của mình. Sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc, chúng tôi được về lớp của mình, được làm quen với cô giáo chủ nhiệm và các bạn. Dù vẫn nhiều bạn còn xa lạ, bỡ ngỡ nhưng tất cả đều háo hức khi năm học mới diễn ra. Ngày khai trường đầu tiên của tôi diễn ra như vậy đó, hồi hộp, háo hức và cũng thật nhiều niềm vui từ ngôi trường mới. Chắc chắn những kỉ niệm đó sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường ngắn ngọn – Mẫu 1
Ngày khai trường cấp hai đối với em là vô cùng đáng nhớ. Chỉ riêng là ngày khai trường thôi đã là kỉ niệm đẹp rồi nhưng em còn có kỉ niệm đáng nhớ cùng cô bạn thân trong ngày khai trường, đó là bị hỏng xe trên đường đi khai trường.
Hôm đó ngày khai trường thời tiết rất đẹp, ánh nắng sang thu nhẹ nhàng và gió hiu hiu mát lạnh. Em đã hẹn cùng Mai là bạn thân học cùng lớp với em sẽ đi chung vào ngày khai trường. Sáng em đã đến trước cửa nhà Mai từ sớm, chúng em cùng nhau đạp xe đi khai trường với tâm trạng vô cùng háo hức, phấn khởi. Tất cả mọi thứ từ quần áo, giày dép, mũ và cả khăn quàng đỏ của chúng em đều mới, chỉ có chiếc xe đạp đang đi là đã cũ. Trên đường đi chúng em trò chuyện rất vui, bỗng nhiên có một tiếng nổ “bụp”, tiếng xì hơi từ bánh xe, em và Mai phải dừng xe xem chuyện gì xảy ra. Hoá ra là lốp xe của em đã đâm phải một chiếc đinh nhỏ, nó bị thủng săm rồi. Hai đứa còn đang ái ngại không biết nên làm thế nào, đành dắt bộ tìm quán sửa xe. Em bắt đầu thấy lo lắng, sợ rằng vì chiếc xe hỏng mà cả em và mai sẽ đến muộn buổi lễ khai trường. Thật may là lúc đó chúng em đã gặp cô giáo chủ nhiệm, cô tìm quán sửa xe để chúng em gửi xe vào đó sửa rồi lại đưa chúng em tới trường kịp giờ khai giảng. Tưởng chừng như chúng em sẽ bị muộn ngày khai giảng thế nhưng lại rất may mắn. Đến khi về cô giáo lại chở em về quán sửa xe, còn trả tiền sửa xe giúp em. Em và Mai rất cảm ơn cô giáo và hứa sẽ cố gắng phấn đấu trong năm học tới.
Chúng em lại cùng nhau đạp xe về nhà, hai đứa thủ thỉ rằng đây sẽ là ngày khai trường đáng nhớ trong cuộc đời.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường ngắn ngọn – Mẫu 2
Giờ đây tôi đã là một học sinh lớp bảy của mái trường Trung học cơ sở thân yêu. Nhưng tôi vẫn còn nhớ như in những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên.
Đó là một buổi sáng mùa thu thật đẹp. Bầu trời cao vợi và xanh thẳm. Mẹ đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp đã cũ. Hôm nay, tôi sẽ dự lễ khai giảng đầu tiên. Con đường đi học đã quen thuộc, nhưng tôi lại cảm thấy xôn xao, bồi hồi.
Cuối cùng cánh cổng trường cấp một cũng hiện ra trước mắt tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn ngôi trường hôm nay thật khác. Các anh chị học sinh lớp lớn hân hoan bước vào trường. Tôi được mẹ dắt vào hàng ghế của khối lớp một. Xung quanh, bố mẹ của các bạn khẽ thì thầm trò chuyện với con mình. Cô giáo chủ nhiệm lần lượt đưa chúng tôi vào vị trí ngồi của mình. Hôm nay, cô thật xinh đẹp trong bộ áo dài thướt tha. Nụ cười của cô khiến tôi cảm thấy thật ấm áp. Buổi lễ khai giảng diễn ra thật long trọng. Tôi cảm thấy vui vẻ và tự hào vì mình đã là học sinh lớp Một. Lời phát biểu của cô hiệu trưởng đã kết thúc buổi lễ. Tiếng trống vang lên như một lời chào mừng năm học mới đã đến.
Buổi lễ khai giảng đã để lại cho tôi một kỉ niệm đẹp không thể nào quên. Những cảm xúc trong sáng, hồn nhiên ấy, tôi luôn để nó trong một góc của trái tim mình, để luôn nhớ về nó. Ngày đầu tiên đi học.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường ngắn nhất – Mẫu 3
Dù bây giờ đã là một cô học trò cấp 2 nhưng đối với tôi, ngày khai giảng đầu tiên bước vào lớp 1 luôn là một ngày tôi không bao giờ quên. Tôi vẫn nhớ như in, trước ngày khai trường mấy hôm, tôi vô cùng háo hức chờ mong đến ngày khai giảng để được mặc bộ quần áo mới và đeo chiếc cặp sách mới mà mẹ đã chuẩn bị cho tôi từ trước.
Ngày khai giảng tới, mẹ đèo tôi đến trường, từ ngoài cổng trường, cờ hoa rực rỡ chào đón các bạn học sinh bước vào năm học mới. Càng vào bên trong sân trường, không khí càng sôi động và náo nhiệt. Trường rất đông học sinh, cờ hoa rực rỡ, nhộn nhịp, tưng bừng nhưng sao tôi thấy mọi thứ xa lạ quá, bạn bè và thầy cô đều xa lạ, trường học cũng mới lạ. Tôi có phần rụt rè hơn. Và dường như mẹ nhận ra ở tôi ánh mắt có phần e dè đó, nên mẹ đã cầm tay tôi cười và dắt tôi vào khu lớp của mình.
Khi đến chỗ tập trung lớp học mới, tôi nhận ra không phải một mình tôi rơi vào hoàn cảnh ấy, nhìn vào ánh mắt ngơ ngác của bao học sinh mới đến trường đều như vậy, có đôi mắt còn sưng lên, hoen đỏ vì khóc. Sau buổi khai giảng chúng tôi được về lớp của mình, nụ cười tươi đón chào của cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi tự tin hơn, không còn rụt rè e sợ, tôi tự nhủ rằng rồi sẽ quen thôi. Ngày đầu tiên đi học của tôi đã trôi qua như vậy đấy, biết bao cảm xúc xen lẫn nhau, vui có, hồi hộp quá, nhưng tôi tin đó là kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên được.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 4
Đến bây giờ, khi đã là một cô học sinh lớp bảy. Nhưng em vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm về buổi lễ khai trường đầu tiên khi còn là học sinh lớp một.
Tối hôm trước ngày khai giảng, em cảm thấy thật háo hức. Một điều gì đó lạ rất lạ đang diễn ra trong ngôi nhà nhỏ của mình. Mẹ bận bịu chuẩn bị quần áo, sách vở cho em. Bà nội khi nhìn thấy em mặc bộ đồng phục mới đã khen ngợi: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã là học sinh lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”. Bố lại đang ở ngoài sân lau chiếc xe máy cũ kĩ để mai đưa em đến trường.
Ngôi trường Tiểu học (tên trường) chỉ cách nhà khoảng cây số mà sao em cảm thấy xa ghê. Trước cổng trường là tấm băng rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 20… – 20… Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá lóng lánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng. Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất cố gắng nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn cảm xúc rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc thút thít, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em không khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em bịn rịn rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.
Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Giáo viên và học sinh đứng nghiêm, mắt hướng về lá quốc kỳ. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng. Cô hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ. Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp. Lớp 1A gồm bốn chục học sinh. Em rất vui khi gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 5
Khai trường năm đầu tiên của cấp hai là khai trường đáng nhớ nhất của em. Hôm đó em đã có một kỉ niệm đáng nhớ, đó cũng là ngày em đã học được cách giúp đỡ người khác và chia sẻ khó khăn với bạn bè.
Một ngày đầu mùa thu trời có vẻ âm u, đáng lẽ ra hôm nay mẹ sẽ đưa em đi khai giảng nhưng vì em muốn học cách tự lập như các bạn nên đã chọn tự đạp xe đi khai giảng một mình. Trên đường đi em gặp một bạn đang đi bộ, là người bạn em không quen nhưng em vẫn dừng xe hỏi “Bạn có muốn đi cùng tớ không?”, bạn đó trả lời em “Bạn không sợ nặng chứ?”, em nói “Chúng ta có thể cùng nhau đạp xe, đi cùng nhau sẽ nhanh hơn”. Thế là bạn đó vui vẻ lên xe đi cùng em, chúng em cùng đạp xe, vừa đi vừa nói chuyện. Hoá ra chúng em lại là bạn cùng lớp, đều học lớp 6b. Đến trường em và bạn cùng tìm lớp và ngồi cạnh nhau trong dãy ghế dưới sân trường. Thật trùng hợp khi người bạn em gặp trên đường đi lại chính là người bạn cùng lớp của em. Có lẽ đó cũng là một cái duyên vô hình, nếu không em đã không thể cho bạn đi nhờ và có một người bạn thân như hiện tại. Ngày khai trường hôm đó của em thật vui và đáng nhớ, em rất vui vì đã giúp đỡ người khác, vui vì có người bạn mới ở lớp mới, ngôi trường mới.
Sau buổi khai trường đó, em và người bạn ấy thi thoảng vẫn kể về kỉ niệm ngày khai trường đáng nhớ ấy. Em nhận ra rằng, chỉ một sự việc nhỏ xảy ra có thể tạo ra rất nhiều sự thay đổi về sau.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 6
Mặc dù hiện tại tôi đã là một cậu học sinh cấp 2 nhưng mỗi khi tháng 9 đến lòng tôi lại bồi hồi, xúc động khi nghĩ về ngày khai giảng đầu tiên của mình đó là năm bước vào lớp 1.
Sáng hôm đó, bầu trời nắng nhẹ và có những cơn gió mát khẽ lay động cành cây, cũng dễ hiểu thôi vì đã vào mùa thu. Tôi dậy sớm hơn mọi lần vì hôm nay là ngày khai giảng bước vào lớp 1, bước ngoặt đến trường của mỗi cô cậu học sinh. Mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, khung cảnh hai bên đường với những hàng cây, ngôi nhà ngày thường rất đỗi quen thuộc nhưng hôm nay sao lạ quá, trong lòng tôi bỗng có cảm xúc bâng khuâng đôi chút lo lắng và hồi hộp không biết có phải vì quá căng thẳng hay không mà tôi khẽ nép vào sau lưng mẹ. Đi đường một quãng dài cũng đến ngôi trường tôi sắp học, đó là một ngôi trường nhỏ với cánh cổng màu xanh, cánh cổng hoen rỉ bởi màu của thời gian.
Bên trong cánh cổng là từng nhóm người tụ họp, phụ huynh và cả các bạn xa lạ đang nắm tay người thân như không rời. Mẹ tôi dừng xe và dắt tôi vào cổng, cảm giác lo lắng lại quay trở lại và bước chân của tôi như chậm lại, mẹ hiểu cảm giác đó và trấn tĩnh tôi: “Đây là nơi con sẽ học tập, nơi này có bạn bè và thầy cô giáo yêu quý”. Chưa kịp suy nghĩ chuyện gì khác thì cô giáo xuất hiện và cất lời: “Kính chào các bậc phụ huynh cùng các em học sinh, hôm nay là ngày khai trường đầu tiên, kính chúc phụ huynh sức khỏe và các thầy cô trong trường sẽ chăm lo cho các em giúp các em thành người”.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp mọi nơi, các em bắt đầu xếp hàng chuẩn bị vào lớp, các thầy cô giáo về khu vực lớp chủ nhiệm. Tôi phải rời vòng tay ấm áp của mẹ, cảm giác sợ hãi, lo lắng nhưng khi cô giáo đến gần và xoa đầu tôi, sự xa lạ bỗng nhiên biến mất. Cô giáo bắt đầu phân chia chỗ ngồi cho các bạn, tôi ngồi gần một bạn nam ở giữa lớp. Cô giáo chuẩn bị giảng bài, tôi mở cặp lấy sách vở đặt ngay ngắn trên bàn và háo hức trông đợi những điều mới mẻ của buổi học đầu tiên.
Ngày đầu tiên đi học của tôi thế đó, cảm giác sợ hãi pha lẫn sự háo hức trông đợi theo tôi cho đến khi đã là một cậu học sinh trung học.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 7
Ngày bước vào ngôi trường tiểu học lần đầu tiên là một kí ức đẹp trong em. Buổi sáng cuối thu hôm ấy, mẹ chở em đến trường. Mẹ dặn dò, động viên em rất nhiều nên em cũng bớt lo lắng đôi chút.
Cảm giác háo hức, hồi hộp xen lẫn lo lắng vẫn còn in lại rất rõ rệt. Mẹ thấy em vui vẻ như vậy nên rất vui. Mẹ kể cho em nhiều thứ lắm, nhất là lần đầu mẹ đến trường giống em bây giờ. Mẹ bảo rằng khi ấy mẹ rất lo sợ nhưng khi vào trường thì cứ như một thế giới mới vừa chào đón mẹ vậy. Em im lặng lắng nghe kỹ từng chút. Lâu lâu, em cất tiếng hỏi những thắc mắc mà chỉ có cái lứa tuổi đó mới có thể nghĩ ra được. Nào là “Mẹ ơi, cô giáo có dữ không? Cô giáo có đánh con hay các bạn có ăn hiếp con không?”. Mẹ chỉ mỉm cười trước những câu hỏi ngây ngô của em. Khi mẹ bảo rằng sắp đến trường rồi, tim em bỗng đập nhanh hơn bình thường. Em ôm chặt lấy mẹ, rúc đầu vào tấm lưng người như sợ bị ai đánh.
Mẹ cứ mỉm cười, thì thầm câu hát: “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến trường. Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương”. Mẹ nói với em rằng: “Con ơi, đừng lo sợ gì cả. Bước qua cánh cổng này, một thế giới mới hoàn toàn thuộc về con rồi đó. Nơi đây, con sẽ gặp được nhiều bạn mới, thầy cô mới. Con sẽ học được rất nhiều kiến thức hay, những bài học ý nghĩa trong cuộc sống. Hãy cho mẹ thấy con đã lớn và có thể bước đi bằng đôi chân của chính mình nào bé yêu. Mẹ tin con sẽ làm được tất cả”. Nghe xong, em vội quẹt đi nước mắt, nở một nụ cười thật tươi với mẹ. Mẹ hài lòng nắm tay em đi tới cổng trường. Sau đó, mẹ hôn em một cái rồi buông lỏng tay của mình.
Nhớ lại những câu nói lúc nãy, em lấy hết can đảm bước vào ngôi trường mới với câu nói: “Mẹ tin con sẽ làm được tất cả” cứ văng vẳng bên tai. Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường của em.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 8
Ngày khai trường của các bạn có kỉ niệm gì đáng nhớ nhất? Đối với em đó là kỉ niệm khai trường năm lớp 6, lần đầu tiên đứng trên sân khấu trước nhiều người trong ngày khai giảng.
Hôm đó ngày khai giảng, mẹ đưa em tới trường từ sớm, giục em mau bước vào sân trường nhưng em còn rụt rè, e sợ và lo lắng. Mãi sau khi thấy các bạn đã vào trường gần hết em mới dám chào mẹ đi vào. Bước vào không gian sân trường em choáng ngợp với khuôn viên trường học rộng, nhiều cây xanh mát. Sân trường nhộn nhịp và vô cùng náo nhiệt, trên sân khấu âm thanh ánh sáng rực rỡ. Cả khoảng trời trong xanh ấy vang lên tiếng của bài ca khai trường, của tiếng cười nói vang giòn. Chỉ riêng có khối lớp 6 của chúng em là im ắng nhất, bạn nào cũng lo lắng không thể tươi cười như các anh chị lớp trên.
Em rất chăm chú theo dõi chương trình khai giảng. Khi thầy giáo hiệu trưởng đánh trống khai trường, từng tiếng trống ngân vang làm cho con tim em cũng rung lên từng nhịp. Tiếp theo đó là thầy công bố thủ khoa đầu vào lớp 6 của trường, khi thầy giáo đọc tên, em đã rất bất ngờ và giật mình khi thấy giống tên mình. Em vẫn ngồi im cho đến khi cô giáo đi đến lớp em và gọi tên “Hoàng Thạch Thảo”, em chờ mãi không thấy ai đứng lên em mới từ từ đứng dậy. Cô giáo mỉm cười và dẫn em lên trên bục sân khấu nhận giấy khen và quà của thầy hiệu trưởng. Em bước đi nhưng mặt đã đỏ hết lên và đôi chân rụng rời tưởng như không thể bước đi. Em không ngờ đến việc mình lại là thủ khoa đầu vào của khối lớp 6.
Nhận được quà của thầy hiệu trưởng cầm trên tay em rất run, em không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn thầy. Sau đó em đi về phía chỗ ngồi, tiếng vỗ tay và ánh nhìn của bao nhiêu học sinh khiến em thấy đường về chỗ ngồi thật xa. Đến khi ngồi xuống chỗ em mới lấy lại bình tĩnh.
Em vẫn mãi nhớ về khoảnh khắc trong ngày khai trường ấy, đó sẽ là kỉ niệm em sẽ không bao giờ quên được.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 9
Cứ mỗi lần thấy bàng thay lá trong lòng tôi lại bồi hồi, náo nức như trở về ngày đầu tiên tôi cắp sách tới trường. Buổi sáng hôm ấy một buổi sáng đầu thu trong xanh và mát mẻ, tôi ngồi sau tấm lưng tần tảo của mẹ, háo hức muốn nhìn thấy trường mới.
Cánh cổng sắt của trường đang mở rộng, cánh cửa sẽ chào đón tôi suốt năm năm học nữa. Nhìn các anh chị lớp trên nô đùa, chạy nhảy, tôi bỗng thấy lo lắng, rụt rè không muốn vào trường, trường mới không giống như trường mẫu giáo, to hơn và rộng hơn nhiều khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé. Nép sau lưng mẹ, thấy các bạn khác đang chạy vào trường, tôi bỗng òa khóc. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao mình khóc: Vì làm nũng mẹ, vì sợ hay vì tủi thân? Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, bàn tay lam lũ chai sạn lau nước mắt cho tôi. Đôi mắt tràn đầy yêu thương của mẹ long lanh, mẹ ôm chắc tôi vào lòng, xoa lưng cho tôi, dỗ tôi nín khóc. Tôi còn nhớ giọng nghẹn ngào của mẹ: “Con của mẹ khóc nhè xấu lắm. Cô giáo xinh xắn sẽ dạy con đọc truyện cổ tích, các bạn sẽ cùng chơi ô ăn quan, xỉa cá mè. Con sẽ được khám phá bao điều hay. Nín khóc đi bé con của mẹ, mẹ đưa con vào lớp, nhé!”
Sau đó, một cô giáo nhìn rất hiền dịu bước đến. Cô mặc áo dài và mái tóc đen tuyền ngang vai, nhìn cô thật là đẹp. Cô nhẹ nhàng đến gần tôi và nói: “Để cô dẫn con vào lớp nhé! Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của con, con cố gắng học tập nhé” – Cô nhẹ nhàng nói với tôi. Sau đó, cô đưa tôi vào bàn học của mình. Tôi nhìn xung quanh thấy các bạn nhỏ xung quanh mình và tôi không còn sợ sệt nữa. Cô đứng lên chào cả lớp và giới thiệu tên của cô: “Cô là cô Hằng, cô rất vui vì hôm nay được gặp các em. Kể từ hôm nay, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của lớp mình, cả lớp hãy cùng cố gắng học tập thật tốt nhé!”. Một cảm giác vui vẻ tràn đến bên tôi. Tôi không sợ hãi nữa mà thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài, lắng nghe cô giảng bài.
Hồi ấy còn nhỏ, tôi không hiểu hết lời nói của mẹ. Khi lớn lên, tôi mới biết đằng sau nụ cười khích lệ tôi kia, mẹ đang cố giấu đi những lo lắng. Ngày khai trường vào lớp một ấy, lúc nào nhìn qua cửa lớp tôi vẫn thấy mẹ đứng đó như để truyền thêm can đảm cho tôi. Ngưỡng cửa bước vào thế giới tri thức, có mẹ dẫn dắt tôi, có ánh mắt, có cái ôm và có cả tình thương bao la mẹ dành cho tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 10
Vậy là năm nay em đã là một học sinh lớp 7 rồi, đã là một cô học sinh chững chạc không như ngày này của 7 năm về trước. Bảy lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có lẽ em sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm vào ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai giảng, em sống trong tâm trạng nôn nao, háo hức, chắc đó cũng là tâm trạng chung của những bạn mới bắt đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà bé nhỏ của gia đình em. Như thường lệ mẹ luôn là người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở ghi bài đủ loại với những hình chuột Mickey, công chúa váy hồng. Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để chuyện trò, bàn bạc mà đương nhiên nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục học sinh Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than. Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã là học sinh lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”. Buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu mới có thể ngủ được. Bao nhiêu những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú vị nhưng cũng không khỏi lo lắng hồi hộp. Sáng hôm sau, bà chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới, cũng lạ.
Ngôi trường Tiểu học (tên trường) chỉ cách nhà khoảng cây số mà sao em cảm thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 20… – 20… Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá lóng lánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng. Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ bé làm sao! Mẹ khuyên em hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất cố gắng nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn cảm xúc rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Các anh chị học sinh lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc thút thít, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em không khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em bịn rịn rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.
Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Giáo viên và học sinh đứng nghiêm, mắt hướng về lá quốc kỳ. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng. Cô hiệu trưởng đọc lời khai giảng năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ. Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp. Lớp Một A gồm bốn chục học sinh. Em rất vui khi gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 11
Trong kí ức tuổi học sinh của mình, kỉ niệm sâu đậm nhất đối với tôi có lẽ đó chính là ngày khai trường đầu tiên. Ngày khai trường ấy dù cách đây nhiều năm rồi nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn nhớ rõ từng sự kiện, từng cảm xúc của tôi. Có lẽ bởi đó chính là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn mới mẻ ngoài gia đình và người thân của mình, nên không tránh khỏi những cảm xúc lo lắng, bồi hồi. Lạ lẫm với tất cả mọi thứ, lo lắng với những thứ mới lạ xung quanh mình, đó là những cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Trước khi bước chân vào lớp Một, tôi vẫn là một đứa bé vô cùng ngây thơ, hồn nhiên sống trong sự bao bọc, che chở yêu thương của bố mẹ và cả gia đình. Ngoài mái nhà của mình và những nơi công cộng của địa phương mình thì tôi chưa từng đến một không gian, một môi trường nào khác. Vì vậy mà trường học đối với tôi lúc đó vô cùng mới mẻ. Để cho tôi bớt lạ lẫm thì bố mẹ tôi thường xuyên nói chuyện với tôi về trường học. Mẹ tôi nói đó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy, vì ở đó sẽ có thầy cô yêu thương, dạy dỗ tôi tựa như bố mẹ. Hơn nữa, tôi sẽ có những người bạn mới. Khi đi học, tôi sẽ cảm thấy thích thú và có nhiều niềm vui.
Được bố mẹ động viên hàng ngày thì tôi cũng dần biết thêm về nơi gọi là “trường học”. Đặc biệt là khi nhìn anh trai và các anh chị trong xóm ngày nào cũng đến trường cũng khiến tôi vô cùng tò mò. Bởi mỗi khi đi học về anh trai của tôi sẽ kể đủ thứ chuyện, nào là hôm nay anh được điểm mười môn toán, anh được cô giáo khen vì lao động tốt, hay hôm nay anh chơi những trò chơi mới thú vị ra sao. Câu chuyện của anh vô cùng hấp dẫn nên lúc nào tôi cũng chú ý lắng nghe. Rồi tôi càng tò mò hơn về trường học, nơi mà ngày nào anh tôi cũng rất vui vẻ khi trở về.
Khi biết mình sắp phải đi học, tôi không hề sợ hãi mà ngược lại tôi lại có chút mong chờ, vì không biết ở đó như thế nào, sẽ vui vẻ ra sao. Trước ngày khai trường, mẹ tôi đã đi chợ và mua về cho tôi rất nhiều sách vở mới, cặp xách mới làm tôi rất vui. Dù còn chưa biết chữ nhưng tôi cũng mang sách ra bàn học, nâng niu mở từng trang sách, động tác rất nhẹ nhàng vì tôi rất sợ chẳng may mình nhỡ tay thì quyển sách xinh đẹp này sẽ rách.
Ngoài sách vở mới thì mẹ còn mua cho tôi một chiếc cặp sách màu hồng, trên đó có in hình của búp bê tóc vàng. Và một món quà đặc biệt của bố tặng cho tôi nhân dịp tôi vào lớp Một, đó chính là một bộ váy rất đẹp. Chiếc váy có hai phần, phần áo tay bồng và phần chân váy xếp li vô cùng điệu đà. Tôi vui lắm vì ngày khai trường sắp tới này tôi không chỉ có cặp xách mới, sách vở mới mà còn được trưng diện một bộ quần áo đẹp. Tôi càng mong chờ hơn đến ngày khai trường, mong nó nhanh nhanh đến.
Cuối cùng, ngày đó cũng đến. Hôm ấy là ngày mùng năm tháng chín, mẹ tôi đã dậy thật sớm để giúp tôi chuẩn bị đồ ăn sáng và quần áo, đồ dùng. Vì quá háo hức nên tôi cũng dậy từ sớm mà không cần mẹ phải gọi như những mọi ngày. Những hoạt động của tôi cũng diễn ra thật nhanh nhẹn khác lạ: từ đánh răng rửa mặt đến ăn sáng. Trong lúc ăn sáng, cả ông bà và bố mẹ ai cũng đều nói với tôi rằng sắp là học sinh lớp một rồi, đến lớp phải ngoan ngoãn. Điều ấy khiến tôi vui vô cùng vì nghĩ mình đã lớn hơn rồi, từ nay mình sẽ hàng ngày đến trường như anh trai của mình.
Hôm nay, vì mẹ bận việc nên bố đã giữ nhiệm vụ đưa tôi đến trường. Ngồi trên chiếc xe máy của bố, lòng tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Ngày hôm nay, tôi sẽ đến trường. Ở đó, tôi sẽ khám phá được tất cả những niềm vui, những điều kì diệu mà anh trai thường kể. Trên đường đi, tôi cứ ríu rít hỏi bố: “Bố ơi sắp đến trường rồi phải không ạ?” rồi “Ở trường có nhiều bạn không bố”, những câu hỏi liên tiếp, dồn dập khiến bố tôi không trả lời kịp. Bố chỉ phì cười mà nói “Sắp đến rồi con ạ!” làm tôi đã hồi hộp càng thêm hồi hộp.
Khi đến trường học tôi có chút lo lắng, sợ hãi vì ở đây rất đông người, có những bạn chỉ tầm tuổi tôi, cũng có những anh chị lớn tuổi hơn mình. Không khí vô cùng nhộn nhịp, ồn ào. Nhìn nhiều bạn cũng nắm tay bố mẹ đến trường nhưng đến nơi thì òa khóc nức nở làm tôi cũng rất muốn khóc theo. Nhưng có bố bên cạnh tôi không sợ hãi nữa, gương mẫu đứng vào hàng đầu tiên nên tôi được cô giáo tuyên dương và bố em thì rất tự hào. Đó là những kỉ niệm giản đơn nhưng có lẽ không bao giờ tôi có thể quên được về ngày khai trường đầu tiên của mình.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 12
Năm nay tôi đã là một học sinh lớp 7, cô học sinh ngày càng trưởng thành so với 7 năm về trước. Dù đã tham dự nhiều buổi khai trường khác nhau nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp 1 chính là kỉ niệm sâu đậm nhất trong cuộc đời học sinh.
Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm đó, khi vừa bước vào trường, trong mắt tôi lúc này mọi thứ thật là đẹp và lộng lẫy. Bao nhiêu là cờ, là hoa và bao nhiêu là thầy cô với bạn bè, thật là đông vui nhộn nhịp như một ngày hội vậy! Tôi tiến đến hàng ghế lớp mình cùng với bao bạn bè mới với một niềm vui khôn xiết lẫn một chút rụt rè. Điều mà tôi nhớ nhất mà đến tận ngày hôm nay mỗi khi tôi nhớ lại tôi không khỏi ngượng ngùng bật cười đó chính là ngày đầu tiên đi học, tôi ngồi nhầm lớp.
Chuyện là sau khi buổi lễ kết thúc, học sinh các lớp theo thứ tự sẽ nối đuôi nhau trở về lớp để nghe cô dặn dò. Vậy mà do mải ngây ngô, tôi đã nối vào hàng của một lớp khác. Vào đến lớp, tôi vẫn không nhận ra sự nhầm lẫn của mình. Phải mãi cho đến khi cô giáo bước vào điểm danh xếp chỗ, tôi lúng túng khi không nghe thấy tên cô gọi.
Lúc đó tôi chỉ sợ tên tôi không có trong danh sách nghĩa là tôi không được đi học. Cuối cùng khi thấy còn một mình tôi đứng loay hoay, cô giáo đã vội tiến đến hỏi tôi, xoa đầu trấn an tôi và dắt tôi về lớp. Bàn tay cô an ủi tôi khi đó thật dịu dàng, ấm áp. Ngày đầu tiên đi học của tôi đáng nhớ vậy đó, dù đã trải qua bao năm nhưng những kỉ niệm ấy vẫn chẳng thể phai nhòa trong lòng tôi.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 13
Ngày khai giảng đáng nhớ nhất của bạn như thế nào? Với tôi, ngày khai giảng đáng nhớ nhất ấy là khi tôi là một học sinh lớp 5. Tôi còn nhớ rõ đó là vào một buổi sáng mùa thu tiết trời thật trong trẻo. Tôi dậy từ rất sớm, khoác trên mình màu áo trắng tinh khôi, đeo chiếc khăn quàng đỏ tươi tung tăng tới trường. Vẫn là ngôi trường thân quen ấy, nhưng hôm nay tôi thấy sao mà trường thật đẹp, thật lộng lẫy.
Phải chăng đây là buổi lễ khai giảng cuối cùng của tôi dưới mái trường thân yêu này nên cảm xúc trong tôi lúc này xao xuyến đến lạ thường? Tiếng nhạc,tiếng hát ca tưng bừng, tiếng gọi chào nhau í ới của lũ bạn bè sau kì nghỉ hè dài hay tiếng khóc nấc rụt rè của các em nhỏ ngày đầu tựu trường hôm ấy dường như một lần nữa tái hiện lại trong trí nhớ tôi. Tôi nhớ rõ tiếng thầy hiệu trưởng phát biểu chào một kì học mới thật thành công, chúc cho chúng tôi một năm học ý nghĩa. Tôi nhớ cả tiền trống :” Tùng tùng tùng…” mở đầu năm học mới, nhớ sắc xanh, sắc đỏ của những chùm bóng bay được thả trên bầu trời mùa thu ngày hôm đó. Tất cả, tôi đều nhớ rõ mồn một. Ngày khai giảng cuối cùng dưới mái trường tiểu học thân yêu đó luôn là kỉ niệm khó phai trong lòng của tôi vậy đó.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 14
Ngày khai trường vào lớp 6 có một kỉ niệm để lại dấu ấn không thể phái mờ trong tâm trí em. Chuyện là thế này:
Em và Mai nhà ở cùng một phố, cùng học mẫu giáo và tiểu học với nhau. Hai đứa gắn bó như hình với bóng, có cái bánh cũng bẻ làm đôi. Bố mẹ em đều là công chức, thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Còn gia đình Mai hoàn cảnh rất khó khăn. Bố Mai bị tai nạn lao động, nằm bệnh viện đã mấy tháng nay. Một mình mẹ bạn ấy vừa đi làm, vừa chăm sóc chồng con, vất vả vô cùng. Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày khai giảng mà Mai vẫn chưa có quần áo mới. Nhìn vẻ buồn rầu phảng phất trong đôi mắt đen tròn của Mai, em hiểu tâm trạng bạn ấy nên rất thương.
Trong khi đó, mẹ đã mua cho em hai bộ đồng phục áo trắng, váy xanh rất đẹp. Em cứ băn khoăn mãi về chuyện có nên tặng Mai một bộ hay không. Cuối cùng, em hỏi ý kiến mẹ, mẹ cười bảo:
– Ôi, con gái mẹ lớn rồi đấy! Biết nghĩ đến bạn như thế là tốt. Mẹ đồng ý! Tháng sau, mẹ sẽ mua lại cho con bộ khác.
Em sung sướng ôm chặt mẹ thay cho lời cảm ơn rồi mang bộ đồng phục sang nhà bạn. Tới gần cửa, em đã nghe thấy tiếng Mai:
– Mẹ đừng mượn tiền mua quần áo mới cho con làm gì. Con mặc bộ đồ cũ này cũng được. Hơi ngắn một chút thôi, không sao đâu mẹ ạ ! Mẹ đế tiền mua thuốc cho bố”.
Tự dưng, nước mắt em ứa ra cay xót quanh mi. Em ước gì mình có được phép lạ như Tiên ông trong cổ tích để giúp gia đình Mai ra khỏi hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu. Cố nén xúc động, em giấu chiếc túi sau lưng rồi cất tiếng chào và bước vào nhà. Bác Xuân hỏi em:
– Hương sang chơi đấy ư? Cháu chuẩn bị cho khai giảng đến đâu rồi?
– Dạ, thưa bác, bố mẹ cháu mua cho cháu đủ cả rồi ạ!
Giọng bác Xuân chợt chùng xuống:
– Tội nghiệp cái Mai nhà bác! Giờ này mà chưa có gì! Thôi, để từ từ bác mua.
Dứt lời, bác quay quả đi ra, đôi mắt đỏ hoe. Còn Mai, nãy giờ bạn ấy vẫn ngồi im lặng trên chiếc giường cũ với vẻ mặt không vui.
Em đến gần Mai, thì thầm:
– Mai ơi! Cậu nhắm mắt lại đi! Tớ có cái này tặng cậu!
– Gì thế? Ô mai hả? Hay là kẹo cốm?
– Không phải! Hơn thế nhiều! Cho cậu đoán lại đấy!
– Thế thì tớ chịu!
– Thôi được rồi! Nhưng cậu phải hứa là sau khi tớ về cậu mới được giở ra xem nhé!
– Ừ!..
Mai nhắm hờ đôi mắt, hàng mi rung rung. Trên môi thoáng một nụ cười.
Dúi vội chiếc túi vào tay Mai, em chạy nhanh ra cửa. Trên đường về, em tự hỏi là không biết thái độ của Mai sẽ ra sao khi thấy bộ đồng phục mới. Ngạc nhiên hay xúc động ?! Có thể là cả hai. Em không muốn Mai đem trả lại.
Tối hôm ấy, nhà em có khách. Đó là hai mẹ con Mai. Bác Xuân cầm chiếc túi trên tay, lúng túng nói với mẹ em:
– Sáng nay, cháu Hương có mang sang cho cháu Mai nhà tôi bộ quần áo này nhưng tôi sợ là cháu chưa xin phép bác, nên.. Mẹ em vội đỡ lời:
– Bác và cháu Mai cứ yên tâm! Cháu Hương đã hỏi ý kiến tôi rồi ạ!
Tôi coi cháu Mai cũng như người nhà, xin bác đừng ngại!
– Vậy thì mẹ con tôi xin cảm ơn bác và cháu Hương!
Tiễn mẹ con Mai ra về, em xiết chặt tay người bạn thân thiết của mình và thấy lòng thanh thản, tràn ngập niềm vui. Ngày khai trường năm ấy, em và Mai lại sánh bước bên nhau trên con đường chan hòa nắng sớm.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 15
Trong kí ức tuổi học sinh của mình, kỉ niệm sâu đậm nhất đối với tôi có lẽ đó chính là ngày khai trường đầu tiên của mình. Ngày khai trường ấy dù cách đây nhiều năm rồi nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn nhớ rõ từng sự kiện, từng cảm xúc của tôi. Có lẽ bởi đó chính là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn mới mẻ ngoài gia đình và người thân của mình, nên không tránh khỏi những cảm xúc lo lắng, bồi hồi. Lạ lẫm với tất cả mọi thứ, lo lắng với những thứ mới lạ xung quanh mình, đó là những cmar giác mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Trước khi bước chân vào lớp Một, tôi vẫn là một đứa bé vô cùng ngây thơ, hồn nhiên sống trong sự bao bọc, che chở yêu thương của bố mẹ và cả gia đình. Ngoài mái nhà của mình và những nơi công cộng của địa phương mình thì tôi chưa từng đến một không gian, một môi trường nào khác, vì vậy mà không gian trường học đối với tôi lúc đó mà nói nó vô cùng mới mẻ. Để cho tôi bớt lạ lẫm thì bố mẹ tôi thường xuyên nói chuyện với tôi về trường học, mẹ tôi nói đó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy, vì ở đó sẽ có thầy cô yêu thương, dạy dỗ tôi tựa như bố mẹ, hơn nữa tôi còn có những người bạn mới, khi đi học tôi sẽ thích thú và có nhiều niềm vui.
Được bố mẹ động viên hàng ngày thì tôi cũng dần quen với tên gọi “trường học”, hơn nữa, khi nhìn anh trai và các anh chị trong xóm ngày nào cũng đến trường cũng khiến tôi vô cùng tò mò. Bởi mỗi khi đi học về anh trai của tôi sẽ kể đủ thứ chuyện, nào là hôm nay anh được điểm mười môn toán, anh được cô giáo khen vì lao động tốt, hay hôm nay anh chơi những trò chơi mới thú vị ra sao. Câu chuyện của anh vô cùng hấp dẫn nên lúc nào tôi cũng chú ý lắng nghe, tôi càng tò mò hơn về trường học, nơi mà ngày nào anh tôi cũng rất vui vẻ khi trở về.
Khi biết mình sắp phải đi học, tôi không hề sợ hãi mà ngược lại tôi lại có chút mong chờ, vì không biết ở đó như thế nào, sẽ vui vẻ ra sao. Trước ngày khai trường, mẹ tôi đã đi chợ và mua về cho tôi rất nhiều sách vở mới, cặp xách mới làm tôi rất vui, và dù còn chưa biết chữ nhưng tôi cũng mang sách ra bàn học, nâng niu mở từng trang sách, động tác rất nhẹ nhàng vì tôi rất sợ chẳng may mình nhỡ tay thì quyển sách xinh đẹp này sẽ rách. Trong cuốn sách ngoài những thứ tôi chưa thể hiểu thì còn có rất nhiều những hình vẽ đầy đủ màu sắc, những bức tranh đều rất đẹp.
Ngoài sách vở mới thì mẹ còn mua cho tôi một chiếc cặp sách màu hồng, trên đó có in hình của búp bê baby tóc vàng, đây chính là chiếc cặp đeo, chúng dùng để đựng sách vở để cho tôi đến lớp. Và một món quà đặc biệt của mẹ dành cho tôi nhân dịp tôi vào lớp Một, đó chính là một bộ váy rất đẹp, chiếc váy có hai phần, phần áo tay bồng và phần chân váy xếp li vô cùng điệu đà, tôi vui lắm vì ngày khai trường sắp tới này tôi không chỉ có cặp xách mới, sách vở mới mà còn được trưng diện một bộ quần áo đẹp. Tôi càng mong chờ hơn đến ngày khai trường, mong nó nhanh nhanh đến.
Cuối cùng, ngày khai trường cũng đến, đó là ngày mùng hai tháng chín, mẹ tôi đã dậy thật sớm để giúp tôi chuẩn bị đồ ăn sáng và quần áo, đồ dùng. Hôm ấy vì háo hức nên tôi cũng dậy từ rất sớm mà không cần mẹ phải gọi như những ngày bình thường, mọi hoạt động của tôi cũng nhanh nhẹn khác lạ, từ đánh răng rửa mặt đến ăn sáng mà không lề mề, ủ rũ như những buổi sáng khác. Trong lúc ăn sáng cả ông bà và bố mẹ ai cũng đều nói em sắp là học sinh lớp một rồi, đến lớp phải ngoan nhé, làm tôi vui vô cùng vì nghĩ mình đã lớn hơn rồi, từ nay mình sẽ hàng ngày đến trường như anh trai của mình.
Hôm nay, vì mẹ bận việc nên bố đã giữ nhiệm vụ đưa tôi đến trường. Ngồi trên chiếc xe đạp của bố tôi rất hồi hộp vì sắp tới đây tôi đã được đến trường học, và ở đó tôi sẽ khám phá được tất cả những niềm vui, những điều kì diệu mà anh trai của tôi thường nói. Trên đường đi tôi cứ ríu rít hỏi bố: “Bố ơi sắp đến trường rồi phải không ạ?” rồi “Ở trường có nhiều bạn không bố”, những câu hỏi liên tiếp, dồn dập khiến bố tôi không trả lời kịp. Bố chỉ phì cười mà nói “Sắp đến rồi, ở đấy có rất nhiều bạn nha” làm tôi đã hồi hộp càng thêm hồi hộp.
Khi đến trường học tôi có chút lo lắng, sợ hãi vì ở đây rất đông người, có những bạn chỉ tầm tuổi tôi, cũng có những anh chị lớn tuổi hơn mình, không khí vô cùng nhộn nhịp, ồn ào. Nhìn nhiều bạn cũng nắm tay bố mẹ đến trường nhưng đến nơi thì òa khóc nức nở làm tôi cũng rất muốn khóc theo. Nhưng có bố bên cạnh tôi không sợ hãi nữa, gương mẫu đứng vào hàng đầu tiên nên tôi được cô giáo tuyên dương và bố em thì rất tự hào. Đó là những kỉ niệm giản đơn nhưng có lẽ không bao giờ tôi có thể quên được về ngày khai trường đầu tiên của mình.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 16
Năm nay em đã là học sinh lớp 7. Nhưng ngày khai trường vào lớp một vẫn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất. Mỗi khi nhắc tới, những hình ảnh đẹp đẽ dường như lại hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.
Em vẫn nhớ lúc đó, suốt mấy ngày liền, em đã sống trong tâm trạng nôn nao và háo hức. Bài hát quen thuộc mọi khi em vẫn hát sao hôm nay nghe xúc động lạ thường: “Tạm biệt búp bê thân yêu, Tạm biệt gấu Misa nhé, Tạm biệt thỏ trắng xinh xinh, Mai ta vào lớp Một rồi, Nhớ lắm, thương nhiều, trường Mầm non thân yêu!”
Có một điều gì đó vô cùng kì lạ đang xảy ra trong căn nhà nhỏ bé của gia đình em. Mọi người trong gia đình ai cũng đều háo hức chuẩn bị nào đồ dùng học tập, nào giày dép… cho em. Đêm trước khai trường, cả nhà còn dành thời gian ngồi trò chuyện. Nhân vật chính của mọi câu chuyện là em. Mẹ yêu cầu em mặc thử bộ đồng phục mới tinh đã được giặt sạch sẽ. Chiếc áo trắng cổ lá sen, tay bồng, rất hợp với chiếc váy xanh màu tím than và đôi xăng đan nâu. Ô kìa! Lạ nhỉ! Có cô bé nào giống mình quá đang cười rất tươi, khoe hàm răng thưa và trắng như những hạt ngô non! Nhận ra bóng mình trong gương, em bật cười khanh khách. Bà nội xoa đầu em khen: “Cháu gái bà trông chững chạc ghê! Ngày mai, cháu đã thành học sinh lớp Một rồi! Cố gắng chăm ngoan và học thật giỏi cháu nhé!”
Sáng hôm sau, vì bố mẹ đều phải đi làm nên ông nội là người đưa em tới trường. Ngôi trường tiểu học Nguyễn Du cách nhà em chỉ khoảng nửa cây số. Trên đường, bao bạn nhỏ tung tăng, hớn hở bên cạnh cha mẹ. Giăng ngang cổng trường là tấm băng rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: “Nhiệt liệt chào mừng năm học mới”. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phấp phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay đang vẫy vẫy. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, quang đãng; từ màu nắng tinh khôi; từ tiếng chim líu lo chào đón bình minh trong những vòm lá lóng lánh sương thu; từ những gương mặt ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường, người đông dần. Các bạn nam tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn nữ cứ ngại ngùng quẩn bên chân bố mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường rộng lớn, em cảm thấy mình mới nhỏ bé làm sao! Em bỗng nhớ đến lời mẹ dặn dò hãy bình tĩnh, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người.
Bất chợt, một hồi trống vang lên giục giã. Giờ khai giảng sắp bắt đầu. Các bậc phụ huynh trao con mình cho các thầy cô giáo. Đây đó nổi lên tiếng khóc thút thít, tiếng gọi “Mẹ ơi!” nho nhỏ. Vốn là một đứa bé khá mạnh mẽ nên em không khóc. Em chỉ chào ông nội rồi nhanh chóng bước vào sân trường.
Buổi khai giảng lần đầu tiên trong đời mới long trọng và trang nghiêm làm sao! Tiếng trống trường giòn giã, thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ tổ quốc bay phần phật trong gió. Học sinh từng khối, từng lớp đội ngũ ngay ngắn, nghiêm chỉnh hướng về lá cờ quốc kỳ. Tiếng quốc ca trầm hùng vang vang trên sân trường rực nắng. Các anh chị lớp Bốn, lớp Năm, khăn quàng đỏ thắm trên vai.
Đầu buổi lễ, cô hiệu trưởng đọc lời khai giảng và dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ. Những tràng vỗ tay vang lên không ngớt. Sau đó, các tiết mục văn nghệ lần lượt diễn ra. Khi buổi lễ kết thúc, chúng em được cô Thanh chủ nhiệm đưa về lớp. Lớp 1A gồm bốn mươi lăm bạn học sinh, đa phần là con gái. Em nắm chặt tay Oanh và Nga – hai bạn học chung ở trường mẫu giáo Sơn Ca, lòng bớt lo âu. Chỉ một lúc sau, em nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ lúc ấy sao thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đến đón em. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra trong buổi khai trường đầu tiên trong đời. Dường như tất cả con người, cảnh vật đều chia vui với em – cô học trò lớp Một. Lúc này, bên tai em vẫn còn văng vẳng lời khuyên của cô hiệu trưởng: “Các em hãy chăm ngoan, học giỏi để cha mẹ vui lòng!”
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 17
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều sẽ luôn ghi nhớ về những kỉ niệm của tuổi học trò. Đối với tôi, một trong những kỉ niệm sâu sắc và đáng nhớ nhất chính là về buổi khai trường đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở.
Sau biết bao ngày tháng miệt mài nỗ lực học tập để có thể hoàn thành tốt trong kì thi chuyển cấp. Tôi đã đạt được mong ước của mình là có thể đặt chân vào ngôi trường cấp hai – một ngôi trường chuyên của huyện mà tôi hằng mơ ước. Ngày hôm nay, tôi đến trường dự lễ khai giảng năm học mới trong tâm thế của một học sinh cấp hai. Với sự thay đổi này, tôi cảm thấy mình như trưởng thành thêm một bậc vậy.
Trong bộ đồng phục mới tinh đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới đã chuẩn bị đầy đủ sách vở và đạp xe đến trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Trường mới cách nhà tôi khoảng mười lăm phút đạp xe. Khi đến nơi, tôi cảm thấy ngôi trường hôm nay sao mà khác. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học 2020 – 2021” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô cùng nổi bật. Nhiều học sinh đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi. Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Một hồi trống giòn giã vang lên. Chúng tôi bắt đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn rã. Khi đi qua sân khấu, tôi có cảm giác như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật hồi hộp. Sau khi buổi lễ diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra. Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện cho toàn thể học sinh khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy. Sau lời phát biểu của mình, tôi đã nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường. Khi trở về, tôi cảm thấy vô cùng hãnh diễn.
Buổi lễ khai giảng kết thúc bằng hồi trống chào mừng năm học mới của thầy hiệu trưởng. Đối với tôi, tiếng trống ấy vô cùng ý nghĩa. Đó là một hồi trống trang nghiêm nhất, vang vọng nhất mà tôi từng nghe. Nó vang lên trong không khí im phăng phắc, nghiêm trang và hồi hộp. Tôi hiểu rằng, trong giờ phút ấy, ai cũng nghĩ đến một năm học đầy nỗ lực ở phía trước.
Sau khi kết thúc buổi lễ khai giảng, chúng tôi thực sự đã bước vào một năm học mới. Tôi cùng với Hoa – cô bạn thân của mình háo hức cùng nhau lên lớp. Tiết học đầu tiên, chúng tôi được học môn Ngữ Văn – môn học mà tôi vô cùng yêu thích. Bài giảng của cô giáo đã đem đến cho tôi những bài học thật thú vị. Buổi học hôm ấy sao mà trôi qua thật nhanh và tràn ngập tiếng cười.
Dù mai này có trưởng thành, nhưng buổi khai trường năm lớp 6 chắc chắn sẽ là một dấu ấn khó phai mờ trong cuộc đời học sinh của tôi.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 18
Trong quãng đời học sinh, mỗi người đều sẽ trải qua rất nhiều những ngày khai trường. Nhưng nếu phải lựa chọn một ngày khai trường đáng nhớ nhất có lẽ chẳng ai là không chọn ngày khai trường đầu tiên:
“Ngày đầu tiên đi học Mẹ dắt tay đến trường Em vừa đi vừa khóc Mẹ dỗ dành bên em Ngày đầu tiên đi học Em mắt ướt nhạt nhòa Cô vỗ về an ủi Chao ôi! sao thiết tha…”
Đến bây giờ em vẫn nhớ như in giai điệu của bài hát “Ngày đầu tiên đi học” đã vang lên trong buổi khai trường hôm ấy. Sáng hôm ấy, em thức dậy từ rất sớm. Chuẩn bị cặp sách và quần áo xong, em được mẹ đưa đến trường. Con đường đến trường tuy em cùng các bạn đi qua nhiều lần trong những buổi rong chơi. Nhưng ngày hôm nay em lại thấy thật xa lạ. Có lẽ vì em cảm nhận được trong mình đã thay đổi – trở thành một cô học sinh lớp một.
Khi đến trường, ấn tượng đầu tiên của em là ngôi trường hôm nay thật đẹp đẽ hơn mọi ngày. Sân trường sạch sẽ và được phủ đầy bởi những hàng ghế thẳng tắp. Các bạn và các anh chị học sinh trong bộ đồng phục mới, khuôn mặt ai nấy đều rạng ngời. Các cô giáo trông thật xinh đẹp trong những bộ áo dài nhiều màu sắc. Em được mẹ đưa đến phía hàng của lớp 1A rồi khẽ nói lời chào tạm biệt. Em nhìn theo mẹ mà lòng đầy lo lắng. Theo lời cô giáo, một lát nữa thôi, khối lớp 1 sẽ bắt đầu diễu hành trước toàn trường.
Ít phút sau, buổi diễu hành diễn ra. Lớp chúng em được vinh dự diễu hành đầu tiên. Em cảm thấy rất tự hào về điều đó. Tiếng trống cùng với tiếng bước chân của các bạn học sinh làm trái tim em cảm thấy thật rộn ràng. Sau buổi diễu hành, thầy hiệu trưởng phát biểu để chào mừng những học sinh lớp một. Tuy rằng không thể nhớ rõ được những lời thầy nói, nhưng giọng nói ấm áp của thầy đến giờ vẫn còn vang vọng trong lòng em. Nhưng điều làm em nhớ nhất trong buổi lễ khai giảng hôm đó chính là tiếng trống khai trường. Tiếng trống bắt đầu một năm học mới – cũng là một năm học đầu tiên của em. Tiếng trống vang vọng trong kí ức về một buổi đầu khai trường thật ý nghĩa và thiêng liêng trong cuộc đời học sinh. Nó giống như một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của mỗi đứa trẻ vậy. Sau hôm nay thôi, chúng em sẽ trở thành những cô cậu học trò. Chúng em sẽ phải rời xa vòng tay của bố mẹ để tìm đến với chân trời mới – chân trời của tri thức.
Cho đến hiện tại, khi đã lớn khôn. Dù đi qua biết bao ngày khai giảng năm học mới nhưng em vẫn nhớ về ngày hôm ấy với những tình cảm trân trọng nhất.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 19
Quãng đời học sinh của ai cũng đều phải trải qua rất nhiều buổi lễ khai trường. Nhưng đối với tôi, ngày khai trường đầu tiên của những năm học cấp hai lại để lại những ấn tượng thật tốt đẹp.
Ngày khai trường của một học sinh lớp sáu – học sinh đầu cấp với tôi thật trọng đại. Tôi dường như đã trưởng thành hơn một bậc. Điều ấy khiến tôi cảm thấy sung sướng, hồi hộp và háo hức mong chờ. Nhưng khi đứng trước cánh cổng trường cao rộng, trước một khung cảnh nhộn nhịp tiếng nói cười, tôi lại có chút lo âu.
Buổi lễ khai giảng bắt đầu vào đúng bảy giờ ba mươi phút. Một hồi trống giòn giã vang lên. Trống ngực đập mạnh, tôi hồi hộp chờ đợi những điều tiếp theo… Rồi cũng đến lượt lớp tôi diễu hành, tiếng nhạc rộn rã, tiếng vỗ tay rào rào. Khi đi qua trước lễ đài, tôi có cảm giác cả trường đang nhìn vào chúng tôi: các thầy cô giáo, các vị khách mời, các anh chị lớp trên… Không khí tưng bừng, sự chào đón nồng nhiệt của mọi người khiến tôi sung sướng. Học sinh lớp sáu như chúng tôi như là niềm mong đợi, hy vọng tiếp bước các anh chị lớp chín.
Sau khi lễ diễu hành kết thúc, dù đã trở về và ngồi lặng im trong hàng của mình, tôi vẫn bị không khí náo nức tưng bừng của ngày khai trường làm cho hồi hộp, thích thú. Những lời phát biểu của thầy cô, những tiết mục văn nghệ đem lại cảm giác vui tươi, rộn ràng. Nhưng có lẽ kỷ niệm tôi không thể quên được đó chính là khi kết thúc buổi lễ khai giảng, thầy hiệu trưởng đã thay mặt các thầy cô trong trường đánh lên hồi trống khai trường. Đó là một hồi trống trang nghiêm nhất, vang vọng nhất mà tôi từng nghe; nó vang lên trong không khí im phăng phắc, nghiêm trang và hồi hộp. Tôi hiểu rằng, từ giờ phút ấy, chúng tôi sẽ bước vào một năm học tập mới. Thầy cô mới, bạn bè mới, môn học mới – tất cả đều đang đợi chờ tôi ở phía trước. Tất cả đều hứa hẹn về một năm học đầy bổ ích, đầy thú vị.
Sau khi kết thúc buổi lễ, chúng tôi ra về trong niềm hân hoan. Ngày mai, tôi sẽ đến trường với tư cách là một học sinh trung học cơ sở. Tuy đó không phải là buổi học đầu tiên ở ngôi trường mới, nhưng tôi tin chắc đó sẽ là một buổi học vô cùng ý nghĩa khi tôi chính thức trở thành học sinh của ngôi trường cấp hai yêu dầu. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hãnh diện, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn. Khi nhắc về những kỉ niệm ngày khai trường, trong lòng tôi lại nhớ đến những câu văn trong tác phẩm “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh mà tôi đã từng đọc: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường”.
Kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường – Mẫu 20
Những ngày mùa thu tháng chín, có lẽ mỗi học sinh lại hân hoan chờ đợi ngày khai giảng. Với tôi, ngày khai giảng đáng nhớ nhất chính là vào năm lớp 6 – ngày khai giảng đầu tiên dưới mái trường Trung học cơ sở thân yêu.
Khi tiếng ve đã không còn râm ran trên những tán cây cũng là lúc học sinh chúng tôi tựu trường. Ngôi trường Trung học cơ sở mà tôi sẽ theo học có tuổi đời đã năm mươi năm. Lần đầu tiên đến thăm trường, tôi cảm nhận được vẻ cổ kính từ dãy nhà, hàng cây, sân trường… Đây sẽ là nơi gắn bó với tôi suốt bốn năm học, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Vào b uổi sáng ngày khai trường, tôi dậy thật sớm để chuẩn bị. Trong bộ đồng phục mới tinh đã được mẹ giặt sạch sẽ, tôi tự đạp xe đến trường. Bây giờ, tôi đã là một cô học sinh trung học cơ sở. Tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn khi có thể tự mình đến trường. Sau mười lăm phút, tôi đã đến nơi. Cổng trường đông đúc học sinh. Khuôn mặt ai cũng hân hoan, háo hức. Tôi cảm thấy ngôi trường hôm nay sao mà khác. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học 2020 – 2021” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô cùng nổi bật.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Đầu tiên là phần diễu hành chào mừng các học sinh lớp sáu. Các lớp xếp thành hai hàng ngay ngắn, đi từ phía bên trái cánh gà qua sân khấu. Rồi cũng đến lượt lớp tôi diễu hành, tiếng nhạc rộn rã, tiếng vỗ tay rào rào. Khi đi qua trước lễ đài, tôi có cảm giác cả trường đang nhìn vào chúng tôi: các thầy cô giáo, các vị khách mời, các anh chị lớp trên… Sau khi diễu hành, chúng tôi trở về hàng để tham dự buổi lễ. Lễ chào cờ diễn ra rất trang nghiêm. Tôi hát quốc ca mà lòng cảm thấy thật tự hào. Sau lễ chào cờ là phần phát biểu của cô tổng phụ trách về các vấn đề như tổng kết năm học cũ, khen thưởng cá nhân, tập thể xuất sắc và đề ra mục tiêu trong năm học mới. Một số tiết mục văn nghệ của các anh chị học sinh khiến buổi lễ sôi nổi hơn. Cuối cùng là lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, cùng với tiếng trống chào mừng năm học mới để kết thúc buổi lễ. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ những lời dặn dò của thầy dành cho chúng tôi.
Buổi lễ khai giảng diễn ra khoảng một tiếng ba mươi phút. Sau khi kết thúc, các học sinh vào lớp để bắt đầu buổi học đầu tiên. Tiết học đầu tiên là môn Toán sẽ do cô Thủy dạy. Cô cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Tiết học diễn ra rất sôi nổi, vui vẻ vì cô và trò đều đã làm quen từ trước.
Ngày khai trường đầu tiên của quãng đời học sinh trung học cơ sở đối với tôi thật đẹp đẽ. Đó chính là hành trang quý giá để tôi đem theo trong những năm học tiếp theo.
—————-HẾT—————-
Bài viết hôm nay, các thầy cô đã giới thiệu đến các em 20 bài văn mẫu lớp 7 Viết một đoạn văn về một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình. Hy vọng thông qua các bài văn mẫu trên, các em sẽ dễ dàng viết cho mình được những bài văn hay về kỷ niệm ngày khai trường đầu tiên của mình. Chúc các em học tốt và đạt điểm cao trong các bài kiểm tra Ngữ văn sắp tới.
Đăng bởi: THPT Ngô Thì Nhậm
Chuyên mục: Giáo Dục
Bạn đang xem: Kể về kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình lớp 7 (20 Mẫu)